Chương 6 - Dấu Vết Của Những Ký Ức

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi biết anh ta muốn chọc giận tôi, nhưng tôi thật sự không giận nữa.

Bởi vì, tôi không còn yêu anh ta.

Ngược lại, Dương Tuyết thấy bất bình, chạy tới dưới công ty tuyên truyền chuyện Lục Viên Viên “ăn cháo đá bát”.

Cuối cùng, Lục Viên Viên không chịu nổi áp lực dư luận, cộng với việc cho rằng mình đã giữ được Lăng Dật Tiêu làm chỗ dựa lâu dài, cô ta chủ động xin nghỉ việc để làm bà nội trợ.

Còn tôi, bận xong là ngủ.

Thật sự không có thời gian để đau xuân thương thu.

So với tình yêu không ăn được, công việc khiến tôi thấy thực tế hơn nhiều.

Cứ thế bận rộn suốt vài năm.

Đến tiết Thanh Minh năm thứ ba, tôi quay về một chuyến.

Mang theo hoa tươi và lễ vật đến nghĩa trang.

Rồi lại tình cờ gặp Lăng Dật Tiêu.

8.

Anh ta đến để thắp hương cho bố mẹ và anh trai tôi.

Tôi cũng vậy.

Trước đây, mỗi năm vào tiết Thanh Minh và Tết, anh ta đều đi cùng tôi đến nghĩa trang.

Không ngờ đến giờ, anh ta vẫn còn đến.

Lúc này, anh ta đang quỳ trước bia mộ của họ, thành khẩn sám hối:

“Chú, dì, con thật sự biết lỗi rồi.”

“Con đã thề sẽ luôn chăm sóc Ninh Ninh, nhưng lại nuốt lời. Cuộc sống con thê thảm thế này, chính là báo ứng!”

Vừa nói, anh ta tát mình một cái thật mạnh.

Để tránh ngượng ngùng,Tôi định âm thầm lùi đi, đợi anh ta đi rồi mới lại gần.

Không ngờ lại lỡ đá trúng một viên đá nhỏ bên đường.

m thanh vang lên khiến anh ta giật mình ngẩng đầu.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trong mắt anh ta lộ rõ sự xúc động:

“Ninh Ninh, em trở về rồi sao?”

“Mấy năm nay… em sống có ổn không?”

Tôi mỉm cười:“Rất ổn.”

Anh ta lập tức nhích sang bên, chừa chỗ cho tôi.

Tôi bước tới, ngồi xuống, bày từng món đồ cúng ra.

Một lúc sau, anh ta khẽ thở dài,

Ánh mắt đầy hối hận dường như sắp tràn ra ngoài:

“Ninh Ninh, anh thật sự rất hối hận.”

“Nếu hôm đó anh không đi đăng ký kết hôn với Lục Viên Viên, mà đến gặp em, hoặc là anh không bỏ rơi em…”

Tôi ngừng tay đang lau bia mộ, lạnh lùng cắt lời:

“Trên đời không có ‘nếu như’, tất cả đều là lựa chọn của anh.”

Giọng tôi không mang chút cảm xúc nào, bình thản đến tàn nhẫn.

Khiến những lời trong cổ họng Lăng Dật Tiêu nghẹn lại, không thốt nổi.

Tôi hiểu rõ.

Anh ta hối hận là thật.

Nhưng chưa chắc là vì áy náy với tôi.

Mà là vì sau khi cưới Lục Viên Viên, cuộc sống của anh ta trở thành một mớ hỗn độn.

Lục Viên Viên sau khi nghỉ việc ở nhà chẳng bao lâu thì mang thai.

Người thân quen biết cô ta cưới được chồng giàu, liền ùn ùn kéo đến.

Cô ta còn dựng bàn mạt chược ngay trong nhà, ngày nào cũng có người đến chơi bài đến tận đêm khuya.

Lăng Dật Tiêu đi làm về, không có lấy một bữa cơm nóng.

Vừa mở cửa đã thấy phòng khách chất đầy hộp đồ ăn, túi bánh snack.

Mùi thức ăn, khói thuốc và nước hoa rẻ tiền trộn lẫn khiến anh ta suýt nghẹt thở.

Xương vụn, vỏ trái cây và nước canh đổ đầy sàn, chẳng biết đặt chân chỗ nào.

Lục Viên Viên vin vào cái cớ mang thai, sai anh ta dọn dẹp sạch sẽ.

Có khi anh ta làm việc mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc.

Nhưng tiếng đánh bài ồn ào lại khiến anh ta bị đánh thức hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, anh ta không nhịn nổi nữa, cãi nhau lớn với Lục Viên Viên, đòi ly hôn.

Nhà mới lấy lại được chút yên tĩnh.

Nhưng từ lúc không chơi bài nữa, Lục Viên Viên lại nằm nhà suốt ngày xem phim, xem livestream, gọi đồ ăn.

Ngay cả khám thai cũng lười đi.

Sau này sinh ra một đứa trẻ không được khỏe mạnh.

Mâu thuẫn giữa hai người lên đến đỉnh điểm.

Một người trách đối phương không chịu đi khám thai,

Một người thì đổ lỗi do “gen xấu”.

Có lần hai người còn đánh nhau giữa đường,

Bị người qua đường quay clip đăng lên mạng.

Dương Tuyết nhân cơ hội kể hết chuyện “gã đàn ông ngoại tình” và “tiểu tam” cho cư dân mạng.

Dần dần, công ty của Lăng Dật Tiêu cũng bắt đầu xuống dốc.

Còn tôi, lúc biết những chuyện này, đang cùng đồng nghiệp ăn mừng lần thăng chức, tăng lương thứ hai.

Tôi thắp hương xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lăng Dật Tiêu bất ngờ lấy dũng khí hỏi:

“Ninh Ninh, có muốn cùng đi ăn một bữa không?”

Tôi còn chưa kịp từ chối, thì một người phụ nữ đột nhiên lao ra từ bên cạnh.

Tóc tai bù xù, mặt mũi hốc hác.

Đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn qua lại giữa tôi và Lăng Dật Tiêu.

Gào lên the thé:

“Giỏi lắm! Hóa ra là trốn đến đây hú hí với nhau!”

“Tôi nói rồi mà, dạo này anh toàn không về nhà, hóa ra là quay lại với con tiện nhân này!”

Tôi nhìn kỹ, mới nhận ra người phụ nữ trước mặt là Lục Viên Viên.

Cô ta đã không còn chút gì của dáng vẻ ngọt ngào năm xưa.

Như thể bị hôn nhân và cuộc sống vắt kiệt đến trở thành một cái xác không hồn.

Nhìn kẻ từng khiến mình khổ sở giờ lại khốn đốn thế này — tôi thấy đủ rồi.

Thầm may mắn vì năm xưa cô ta đã cưới Lăng Dật Tiêu.

Nếu là tôi… chắc giờ cũng chẳng khá hơn cô ta là bao.

9.

Tôi không muốn dính vào chuyện hôn nhân rối rắm của họ.

Lại càng không muốn bị chửi oan.

Tôi khẽ cười nhạt, châm chọc:

“Rác mình vứt đi rồi, ai lại muốn nhặt lại chứ?”

“Hai người cứ buộc chặt vào nhau, đừng gây họa cho người khác nữa nhé?”

Nói xong, tôi quay người rời đi thật nhanh.

Lục Viên Viên giận dữ trút hết lên người Lăng Dật Tiêu.

Hai người bắt đầu cãi vã, đẩy nhau loạng choạng.

“Anh nói đi, có phải anh chê hai mẹ con tôi rồi đúng không?”

“Anh còn tơ tưởng mối tình đầu à? Người ta giờ thành công như vậy, sao còn thèm để mắt đến anh? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”

“Cô nói vớ vẩn gì vậy? Đồ điên!”

“Anh chửi ai là điên hả?”

“Tháng này tiền đâu? Mau đưa đây!”

“Cô còn mặt mũi đòi tiền tôi à? Mấy năm nay cô kiếm được đồng nào chưa?”

Tôi đi xa rồi, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng khóc lẫn trong tiếng cãi vã.

Sợ hai người đánh nhau ở nghĩa trang, trước khi đi tôi có nhắc bảo vệ khu vực lại xem thử.

Còn lại, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Sau đó, Lăng Dật Tiêu vẫn tìm mọi cách liên hệ với tôi.

Tôi không hề để ý.

Quà anh ta gửi, tôi cũng trả lại hết.

Một năm sau, công ty của anh ta tuyên bố phá sản, Lục Viên Viên cũng ly hôn rồi bỏ đi.

Rời xa công việc nhiều năm, tuổi lại không còn trẻ, khả năng và kinh nghiệm đều không theo kịp.

Quen sống sung sướng, giờ cô ta chẳng thể chịu được cảnh làm việc vất vả.

Một sinh viên ưu tú từng có tương lai rộng mở — giờ lại chọn đi kiếm tiền nhanh.

Lăng Dật Tiêu một mình nuôi đứa con ba tuổi còn chưa biết đi.

Chỉ có thể làm việc lặt vặt, bày sạp bán hàng.

Số tiền kiếm được chỉ đủ sống qua ngày.

Nghe Dương Tuyết kể, ngay cả Tết cũng phải đội mưa cõng con đi giao đồ ăn.

Thảm đến không tả nổi.

Còn tôi thì vừa nhận khoản thưởng cuối năm sáu chữ số chuyển thẳng vào tài khoản.

Đang cùng bạn bè nghỉ dưỡng ở Phuket.

Nắng ấm rải khắp người.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy — thật sự rất hạnh phúc.

Hết

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)