Chương 5 - Đầu Trọc Và Những Bí Mật Đằng Sau
15
Từ khi có Tạ Tinh Nguyên, bất cứ ai chế giễu tôi như trước đây đều bị cậu ấy phản pháo ngay lập tức.
Trong mắt tôi, cậu ấy đúng là vua của sự châm chọc.
Nhưng vào buổi tối khi tôi dẫn mèo đen đi dạo, cậu ấy lại rất dịu dàng, ngại ngùng, chỉ vô tình chạm vào mu bàn tay tôi cũng đỏ mặt.
Thời gian trôi qua trường tổ chức đại hội thể thao. Cán sự thể dục tìm người đăng ký.
“Tạ Tinh Nguyên, anh Tạ, cậu giúp lớp mình kiếm cái giải đi, cậu là học sinh chuyên thể thao mà.”
Tạ Tinh Nguyên thậm chí còn lười ngẩng đầu chứ đừng nói là đăng kí thi đấu.
Bị coi như không khí, nụ cười của cán sự thể dục chợt khựng lại trong giây lát, rồi cậu ta thản nhiên bước về phía trước.
Đột nhiên tờ đăng ký trên tay cậu ta bị ai đó giật lấy. Ánh mắt Tạ Tinh Nguyên lạnh lùng:
“Ai cho phép cậu ghi tên Cầm An Tâm vào danh sách?”
Không khí xung quanh như bị đóng băng trong khoảnh khắc.
Tôi chưa từng đăng ký thi đấu hạng mục nào cả.
Cán sự thể dục cúi đầu, lén liếc về phía Bùi Triệt. Cậu ta nói đầy chính nghĩa:
“Cầm An Tâm lớn lên ở vùng núi, sức bền tốt hơn các bạn nữ khác, chạy 5.000 mét chắc chắn không vấn đề gì.”
Tạ Tinh Nguyên cười khẩy, xé toạc tờ đăng ký. Cậu ấy nhìn thẳng vào cán sự thể dục:
“Tôi lại nghĩ cậu hợp hơn.”
“Đó là nhóm của nữ, tớ không thể tham gia!”
Tạ Tinh Nguyên lướt nhìn cậu ta từ đầu đến chân, giọng điệu nhàn nhã.
“Thật sao? Nếu cậu không nói, không ai có thể nhận ra cậu là con trai.”
Khuôn mặt cán sự thể dục đỏ tím như chân giò heo kho tàu, không thể làm gì để chứng minh mình là đàn ông trước sự bẽ bàng.
Bùi Triệt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Tạ Tinh Nguyên, cậu có quyền gì mà đến lớp chúng tôi chỉ tay năm ngón?”
Tạ Tinh Nguyên nhướn nhẹ mày.
“An Tâm là thần tượng của tớ, nên tớ không thể đứng ngoài cuộc mà nhìn cậu ấy bị bắt nạt được.”
“Còn Bùi Triệt, cậu bảo vệ cán sự thể dục thế này, phải chăng cậu coi cậu ta là thần tượng của mình?”
Cán sự thể dục nặng hơn 100kg, đen và béo ục ịch, luôn là đàn em của Bùi Triệt. Câu nói của Tạ Tinh Nguyên rõ ràng là cố ý làm nhục Bùi Triệt.
Bùi Triệt vốn không phải người dễ chịu, ngay lập tức xông lên với nắm đấm giơ cao.
May mắn là tôi đã chạy ra ngoài gọi thầy chủ nhiệm.
“Trong lớp của tôi mà đánh nhau, thì cả hai đứa ra ngoài hết!”
Cán sự thể dục tức tưởi mách lẻo:
“Là Tạ Tinh Nguyên xúc phạm người khác, cậu ấy khinh thường chúng em trước!”
Tạ Tinh Nguyên chẳng sợ hãi, lười biếng giơ ngón giữa lên:
“Xin lỗi, tôi nói thẳng, ngoài thần tượng của tôi ra thì tất cả những thứ còn lại đều là rác rưởi .”
Một câu khiến cả lớp phẫn nộ, mọi người hô hào đòi thầy chủ nhiệm xử lý công bằng.
Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn Tạ Tinh Nguyên, rồi nói lại đúng lời ông đã nói khi tôi bị bắt nạt.
“Trường có quy định, học sinh mượn trường không thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Mọi người hòa thuận với nhau, đừng gây chuyện nữa.”
Cùng một câu nói nhưng lần này không ai có biểu tình hả hê trên mặt. Mỗi người đều ngồi tại chỗ mà cúi đầu, trông như quả cà tím bị sương giá đánh gục vậy.
Nhân lúc thầy chủ nhiệm không để ý, Tạ Tinh Nguyên giơ tay lén làm dấu “chiến thắng” với tôi.
Tôi cúi đầu, cảm giác mắt hơi cay.
Sau khi tan học, tôi chủ động đến tìm thầy chủ nhiệm, đăng ký tham gia chạy 5.000 mét nữ.
“Tạ Tinh Nguyên, tớ xin lỗi.”
Tôi cảm thấy hơi áy náy vì lúc đó trong lớp cậu ấy đã đứng ra bênh vực tôi.
Thực ra, tôi rất muốn thử cảm giác tham gia thi đấu là như thế nào. Trước đây ở quê, đối thủ cạnh tranh không nhiều, tôi chưa bao giờ biết rõ sức mình đến đâu.
“Không cần xin lỗi.”
Tạ Tinh Nguyên nhìn tôi với ánh mắt đầy tập trung.
“Cậu có thể làm những gì cậu thực sự muốn làm.”
“Nhưng tớ không muốn bất kỳ ai ép buộc cậu.”
Tôi cười, mạnh mẽ gật đầu.
16
Trước trận đấu, tôi đang khởi động ở rìa sân.
Diêu Giai bên cạnh tỏ ra không thiện ý:
“Cầm An Tâm, trong lúc thi đấu nhớ chú ý nhé. Lỡ gió thổi bay mất mũ thì xấu hổ lắm đấy!”
Tạ Tinh Nguyên nhếch môi cười lạnh.
“Gió lớn thật đấy, chắc thổi bay cả mặt cậu luôn rồi.”
Nghe thấy lời đó là biết Tạ Tinh Nguyên đang mắng mình không biết xấu hổ, Diêu Giai tức giận giậm chân liên tục.
Trận đấu sắp bắt đầu. Trên khán đài chật kín người, mọi ánh mắt đều dõi về phía sân thi đấu.
Tôi từ từ gỡ mũ ra, đưa cho Tạ Tinh Nguyên.
“Hãy tin tớ.”
Đôi mắt cậu ấy cong lên, lấp lánh như ánh nước.
“Thần tượng của tớ, cố lên nhé!”
Với mái tóc ngắn và lởm chởm như lông nhím, tôi nhận được nhiều ánh nhìn lạ lùng. Nhưng giờ đây, tôi không còn để tâm nữa.
Được cống hiến cho tình bạn là điều khiến tôi hạnh phúc. Dù sau này phát hiện ra tình bạn đó không còn, nhưng lòng chân thành của tôi là thật.
Người duy nhất khiến tôi khó chịu là Bùi Triệt. Tôi không nên tự trách mình vì sự đê tiện của cậu ấy.
…
Tôi ngẩng cao đầu, bước vào đường đua trong tư thế sẵn sàng.
Tiếng súng nổ vang lên, đàn chim nhạn trên trời giật mình bay tán loạn.
Khoảnh khắc tôi lao qua vạch đích, đôi chân gần như rụng rời, suýt ngã quỵ xuống. Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo tôi.
“Từ từ đã, đi một vòng cho cơ thể hồi phục rồi hãy nghỉ.”
Sự phấn khích dâng trào khiến nước mắt nóng hổi chảy ra. Tôi nắm chặt vạt áo cậu ấy, thì thào trong hơi thở còn đang đứt quãng:
“Tạ Tinh Nguyên, tớ làm được rồi.”
“Tớ biết, tớ luôn biết mà.”
Tạ Tinh Nguyên có vẻ rất căng thẳng, khuôn mặt cậu ấy cứ nghiêm lại, không rời mắt khỏi tôi, như sợ tôi có chuyện gì.
Những lời bàn tán xì xào vang lên quanh tôi.
“Cô gái tóc ngắn kia là học sinh lớp nào vậy, chạy nhanh thật!”
“Ôi trời! Mấy cậu có thấy ánh mắt của cô ấy khi lao qua vạch đích không? Quá đỉnh!”
“Nếu tớ nhớ không lầm, cô ấy từng thích nam thần Bùi Triệt đúng không?”
“Thôi nào, cô ấy vừa giành hạng nhất, cực ngầu luôn, sao phải liên quan gì đến đàn ông chứ!”
Tôi ngồi xuống bãi cỏ uống nước, có mấy cô gái chạy đến khen tôi, thậm chí còn xin số để rủ đi chơi. Cũng có vài cậu con trai tiến lại gần.
Tạ Tinh Nguyên có vẻ không vui. Ánh mắt cậu ấy buồn bã hạ xuống.
“Sao thế?”
“Không có gì đâu,” cậu ấy gượng cười.
“Tớ có lẽ phải về một chút, mèo con bị bệnh rồi.”
“Để tớ đi cùng cậu.”
Tạ Tinh Nguyên liếc nhìn đám con trai liên tục kéo đến chỗ tôi, có vẻ hơi do dự.
“Tớ tự đi cũng được mà. Cùng lắm… lại bị mèo cào thêm vài phát.”
Tôi vội kéo cậu ấy đứng dậy.
“Cùng nhau đi !”
Tôi phải thúc giục mấy lần thì Tạ Tinh Nguyên mới miễn cưỡng đi theo tôi ra ngoài.
Chúng tôi vừa ra đến cửa thì gặp Bùi Triệt, người vừa kết thúc cuộc thi chạy ngắn. Cậu ấy dường như gọi tên tôi, nhưng tôi không nghe rõ, vì đúng lúc đó, Tạ Tinh Nguyên quay sang hỏi tôi:
“Cậu nghĩ có phải mèo con không thích cái trụ cào mà chúng ta làm cho nó không?”
“Chúng ta đi mua ít đồ ăn vặt cho nó trước nhé.”
Tôi mải suy nghĩ câu hỏi của Tạ Tinh Nguyên và hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy u buồn của Bùi Triệt phía sau.
17
Bác sĩ thú y nói, có lẽ mèo con đang buồn.
“Mèo con cũng có thể buồn sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Vị bác sĩ khẳng định chắc nịch:
“Tâm trạng của chủ nhân sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của thú cưng.”
Vậy là Tạ Tinh Nguyên đang buồn sao?
Tôi đã thử nhiều cách khác nhau, từ gợi ý tinh tế đến hỏi thẳng, cuối cùng Tạ Tinh Nguyên cũng chịu nói, mặt đỏ bừng.
“Có lẽ là vì nghĩ đến kỳ nghỉ đông sắp tới, không thể gặp cậu mỗi ngày nữa, nên tớ hơi buồn.”
Tôi nghiêm túc đưa ra giải pháp.
“Hay là cậu qua nhà thầy chủ nhiệm ở vài ngày dịp Tết đi?”
Tôi cảm thấy mình càng ngày càng thông minh nên mới đưa ra được giải pháp hay đến vậy mà.
Tạ Tinh Nguyên im lặng một lúc, rồi cười rộ lên.
“Cậu nói đúng.”
Cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi, sau đó khẽ thở dài.
Tôi đoán, chắc là bị mái tóc lông nhím của tôi đâm vào tay rồi. Cậu ấy lại còn sĩ diện mà không dám nói ra.
Thật là một chàng trai kiêu ngạo.
18
Khi về đến khu chung cư, cửa thang máy vừa mở, tôi suýt hét lên khi thấy Bùi Triệt đứng thẳng ngay trong đó.
Cậu ấy đột ngột giữ tay tôi khi tôi định mở cửa, một tay dựa vào tường, áp chặt ngực vào lưng tôi, như thể ôm lấy tôi từ phía sau. Giọng nói khàn khàn, nặng nề vang lên:
“An Tâm, tớ xin lỗi, cậu tha thứ cho tớ được không? Chúng ta trở lại như trước kia, nhé?”
Cậu ấy cúi đầu thấp xuống, môi gần như chạm vào tai tôi.
Tôi đẩy mạnh cậu ấy ra.
“Không.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Cậu xin lỗi tôi chẳng qua là vì hôm nay tôi thắng trong cuộc thi nên sau này không thể tiếp tục bắt nạt tôi nữa. Bùi Triệt, nếu hôm nay tôi thua, cậu có xin lỗi tôi không?”
Ánh mắt tôi càng trở nên sáng rõ:
“Cậu sẽ không. Cậu sẽ cùng với những người khác cười nhạo tôi, rồi tiếp tục dùng những trò trẻ con đáng ghét của cậu để hành hạ tôi, ép tôi phải khuất phục.”
Bùi Triệt khẽ run rẩy, gương mặt tái nhợt. Cậu ta cười khổ.
“Trong mắt cậu, tớ thật sự tệ đến vậy sao?”
Tôi không thèm đáp lời. Bùi Triệt ở phía sau như muốn giải thích, lại giống như tự chế giễu:
“Chuyện đăng ký là do Diệp Yên và Vương Vĩ bày ra, ban đầu tớ thực sự không biết gì cả.”
“Dù cậu có tin hay không, nhưng tớ chưa từng nghĩ sẽ thực sự làm tổn thương cậu.”
Tiếng cửa đóng sầm lại cắt ngang lời cậu ta.
19
Kỳ nghỉ đông đến, cuối cùng bố mẹ tôi cũng dành ra vài ngày để đón Tết.
Sáng ngày 29 Tết, có người bấm chuông cửa.
“Bạn là Bất Ưu phải không?”
Người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi, niềm nở gọi tên bút danh của tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Thời gian trước, có người liên hệ với tôi qua blog, tự nhận là viện trưởng bệnh viện nhi, nói rằng tranh của tôi có tác dụng điều trị cho trẻ em tự kỷ và muốn mua lại, còn muốn đặt vẽ thêm.
Tôi đã kiểm tra chứng nhận của người đó và thấy ông ấy đúng là viện trưởng của bệnh viện nhi. Tôi lập tức vào phòng gọi bố mẹ ra.
Sau khi trò chuyện một lúc, bố mẹ bảo tôi xuống tầng mua mì sợi. Khi tôi quay lại, viện trưởng đã đi rồi.