Chương 12 - Đầu Trọc Và Những Bí Mật Đằng Sau

Tôi nghi ngờ mình nghe lầm rồi chăng? Tạ Tinh Nguyên tính cách lạnh lùng sao?

Khi tôi còn đang băn khoăn thì Tạ Tinh Nguyên nghiêng đầu nhìn tôi. Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ, rất nổi bật và tự tin.

“Cầm An Tâm, phần thưởng của tớ đâu?”

Tạ Tinh Nguyên chìa tay ra, trông hệt như con mèo đen nhỏ tối qua cào vào quần tôi.

Kiêu ngạo nhưng lại có chút đáng yêu.

Tôi vội vàng đưa chai nước cho cậu ấy. Bên cạnh, ánh mắt Bùi Triệt tối sầm lại. Cậu ấy chăm chăm nhìn vào chai nước tôi đưa cho Tạ Tinh Nguyên, rồi cười nhạt.

“Ra là đổi mục tiêu rồi à.”

“Cậu nghĩ chỉ dựa vào—”

“Bạn học vừa thua trận kia!” Tạ Tinh Nguyên lười biếng lên tiếng, “bớt ăn mặn lại đi.”

Khuôn mặt Bùi Triệt càng đen lại, gần như sắp phát nổ.

Một lúc sau, cậu ấy mỉa mai:

“Cầm An Tâm, cậu là người của trường số 6, lại cổ vũ cho trường số 8, không thấy mình lẳng lơ sao?”

Tôi ngăn Tạ Tinh Nguyên lại, không để cậu ấy nổi giận.

Nhìn qua một lượt những người xung quanh, tôi nói:

“Khi các cậu chế giễu tớ, có coi tớ là bạn cùng lớp không?”

Anh chàng cán sự thể dục cúi đầu.

“Thôi nào, Bùi Triệt, xung quanh còn có người ngoài nữa mà. Vả lại, cậu đâu có thích Cầm An Tâm, cậu quan tâm cô ấy bày tỏ thiện cảm với ai làm gì?”

Khuôn mặt Bùi Triệt càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt như băng giá.

Nhưng tôi không sợ. Chúng tôi đã không còn là bạn nên tôi chẳng cần bận tâm đến cảm xúc của cậu ấy nữa.

Tôi kéo tay Tạ Tinh Nguyên, nhắc rằng đã đến lúc lên bục nhận cúp rồi.

Tạ Tinh Nguyên xoay người lại, bước lùi về phía trước, dáng đi thong thả thoải mái.

Cậu ấy cười và ra dấu cho tôi:

“Có một giải thưởng tớ nghĩ rất hợp với mèo con của tớ, có thể làm thành một trụ cào cho mèo, muốn đi xem thử không?”

“Tất nhiên rồi.”

Phía sau, tôi lờ mờ nghe thấy Diệp Yên đang nổi giận với Bùi Triệt.

12

Tạ Tinh Nguyên thay đồ thể thao ra, mặc chiếc áo hoodie đen để lộ cái cổ dài, trông thật sạch sẽ và tươi mới. Là kiểu trai đẹp mà càng nhìn càng thấy cuốn hút.

Diêu Giai chạy theo.

“Cầm An Tâm, cậu thật có duyên với con trai đấy, mới đây còn dính lấy Bùi Triệt, giờ lại thân thiết với Tạ Tinh Nguyên.”

Cô ấy ngồi xuống cạnh Tạ Tinh Nguyên, nở nụ cười đầy ác ý:

“Tạ Tinh Nguyên, cậu có biết không? Cầm An Tâm vì Bùi Triệt mà cạo trọc đầu đấy. Không tin à, thử gỡ mũ của cậu ấy ra mà xem, bây giờ cậu ấy đúng là cái trứng nhỏ đó!”

Tạ Tinh Nguyên cau mày.

Tôi bất giác siết chặt nắm tay, cảm giác lo lắng len lỏi trong tâm trí. Liệu cậu ấy có khinh thường tôi không?

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tôi buồn bã nhận ra rằng, hình như tôi không có chút vốn liếng nào để níu giữ tình bạn.

Cho đến khi một bàn tay khô ráo gạt tay tôi ra và lấy đi chiếc nắp ốc mà tôi đang siết chặt. Lúc đó tôi mới phát hiện trong lòng bàn tay tôi, những vết hằn do móng tay bấu vào hiện lên rõ mồn một.

“Cầm An Tâm, cậu còn chưa trưởng thành bằng con mèo đen của cậu đâu.”

“Hả?”

Tôi không hiểu ý của Tạ Tinh Nguyên.

Cậu ấy thở dài.

“Con mèo đen chỉ đưa móng vuốt ra với kẻ thù, chứ không bao giờ tự làm mình bị thương.”

Tôi xấu hổ giấu tay ra sau lưng. Cảm giác bất an trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.

Tôi nhìn về phía Diêu Giai.

“Xin lỗi, cậu có thể tránh sang bên không? Cậu đang chắn đường bọn tớ.”

Diêu Giai lườm tôi một cái đầy tức giận, thấy Tạ Tinh Nguyên không có ý đứng ra bênh vực mình, cô ấy vội vàng che gương mặt tái như gan heo bằng một chiếc ô và bỏ đi nhanh chóng.

Tạ Tinh Nguyên giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.

Nhưng tôi vẫn còn bối rối.

Hôm nay đã là lần thứ hai tôi cãi nhau với người khác, và cả hai lần đều là vì Tạ Tinh Nguyên.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng một mình, nói ra điều mình muốn nói, hóa ra không khó như tôi tưởng.

Nhưng mà…

“Tạ Tinh Nguyên, cậu có biết về chuyện cắt tóc của tớ không?”

Tôi ngập ngừng vài giây, rồi tháo mũ ra.

Dạo này tóc tôi đã mọc dài thêm một chút nhưng chúng vẫn còn ngắn ngủn, lơ thơ như những cọng hẹ vừa nhú mầm. Trông rất buồn cười và xấu xí.

Nhưng Tạ Tinh Nguyên nhìn rất chăm chú.

Không có chút gì gọi là chế giễu, ánh mắt cậu ấy còn nghiêm túc như một chú chó con khao khát được vuốt ve.

“Cầm An Tâm, tớ có thể… chạm vào được không?”

Tôi chẳng có lý do gì để từ chối.

Tạ Tinh Nguyên lật ngửa bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi rồi nhanh chóng thu tay lại.

“Đã chạm được rồi chứ?”

Tạ Tinh Nguyên cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh.

“Tớ có sức mạnh lớn, sợ làm đau cậu.”

Tôi không tin.

Nhìn đôi tay trắng trẻo sạch sẽ của cậu ấy, sức mạnh có thể lớn đến mức nào chứ?

Tạ Tinh Nguyên xòe năm ngón tay ra, cười khẽ:

“Muốn thử sức không?”

Nửa tin nửa ngờ, tôi nắm lấy tay cậu ấy, và bắt đầu trận đấu vật tay đầu tiên trong đời. Và tôi đã thắng cậu ấy một cách rất dễ dàng.

Đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Tạ Tinh Nguyên nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay mình, hàng mi khẽ run rẩy. Đôi tai bị nắng chiếu vào đỏ bừng lên.

Chắc là cậu ấy bị tổn thương lòng tự trọng rồi. Thế là tôi lại đau đầu suy nghĩ xem nên an ủi cậu ấy thế nào.

“Hay chúng ta thử lại lần nữa, có lẽ lúc nãy cậu chưa chuẩn bị kịp.”

“Cầm An Tâm, cậu tốt thật đấy.”

“Chúng ta là bạn mà, cậu có thể gọi tên của tớ, là An Tâm.”

“Được!”

Cậu ấy nhanh chóng đồng ý, nắm lấy tay tôi và cười rạng rỡ:

“An Tâm, thử lại lần nữa nhé.”

Cả buổi chiều, chúng tôi thi đấu hết lần này đến lần khác.

Tay cả hai ướt đẫm mồ hôi, tai của Tạ Tinh Nguyên lại đỏ hơn lúc nãy nữa.

Tôi chợt nhận ra rằng, người bạn mới của tôi có lòng hiếu thắng rất mạnh.

13

Tối hôm đó, tôi dẫn bé mèo đen xuống sân chơi một lát.

Sau đó chợt nhớ đến những chiếc bánh tart trứng tôi đã làm, tôi nghĩ có thể mang đến chia cho Tạ Tinh Nguyên một ít.

Khi lên lầu lấy bánh, tôi tình cờ gặp Bùi Triệt.

Cậu ấy có vẻ như đang đứng trước cửa chờ tôi. Ánh mắt đen láy của cậu ấy dán vào hộp bánh tart. Giọng nói đầy mỉa mai:

“Cậu đúng là kiểu người, ai làm bạn với cậu thì cậu sẽ đối tốt với họ hết mức nhỉ.”

“Đúng là ngốc đến chết.”

Trước đây, mỗi khi cãi nhau, Bùi Triệt đều nói tôi ngốc, tôi luôn giả vờ không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng rất buồn.

Nhưng bây giờ——

Tôi cảm nhận lại một chút.

Giống như khi ném một quả táo thối xuống biển rộng, nó sẽ nhanh chóng bị nước biển nhấn chìm, không một chút gợn sóng. Và tôi xem những lời nói vừa rồi của Bùi Triệt chính là quả táo thối ấy, thẳng tay ném đi!

“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu.”

Trong mắt Bùi Triệt là ngọn lửa giận dữ bị kìm nén.

“Cầm An Tâm, cậu còn dám đi! Nếu hôm nay cậu đi xuống đó, thì cậu không còn là bạn của Bùi Triệt nữa.”

Tôi không hiểu nổi. Cậu ấy bị mất trí nhớ rồi sao? Chúng tôi vốn đã không còn là bạn rồi mà.

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Bùi Triệt buông thõng vai, toàn thân chìm trong bóng tối chết chóc.

May mắn là bánh tart vẫn còn ấm.

Khi Tạ Tinh Nguyên nhận bánh, cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi.

Cậu ấy nhìn vết đỏ trên cổ tay tôi, ánh mắt lạnh đi.

“Sao lại thế này?”

Tôi lắc đầu, không muốn Tạ Tinh Nguyên dính líu vào chuyện này.

Bùi Triệt điên rồ như thế, có thể sẽ làm hại đến người bạn này của tôi.

“Chờ tớ một chút.”

Tạ Tinh Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài khu chung cư, lúc quay lại trên tay cậu ấy cầm một túi thuốc.

“Về bôi thuốc, sáng và tối mỗi ngày hai lần, nhớ chưa?”

Cậu ấy lẩm bẩm chỉ dẫn cách sử dụng thuốc.

Vì chạy vội nên trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi. Những giọt nhỏ đọng trên đuôi tóc long lanh dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, sau đó như những viên ngọc trai nhỏ rơi trên tim tôi.

Nóng đến mức khiến tôi như nghẹn thở.

14

Sáng hôm sau, trong tiết học đầu giờ, Tạ Tinh Nguyên bất ngờ xuất hiện trong lớp.

Thầy chủ nhiệm nói đầy bực dọc:

“Chỉ còn một chỗ trống, em ngồi ở đó đi.”

Chỗ đó nằm sát thùng rác, không ai muốn ngồi nên vẫn bỏ trống.

Tạ Tinh Nguyên chẳng chút phiền lòng, tiện tay vứt cặp lên bàn. Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt lại cong lên.

Có người hỏi sao cậu ấy lại chuyển đến lớp chúng tôi. Tạ Tinh Nguyên xoay xoay cây bút trong tay, thờ ơ trả lời:

“Nghe nói lớp các cậu có truyền thống bắt nạt học sinh mượn trường, tôi đến để xem thử.”

Cán sự thể dục cười hùa theo:

“Đừng tin lời đồn, lớp chúng ta đoàn kết lắm mà. Bùi Triệt, cậu nói gì đi chứ?”

Bùi Triệt chưa kịp lên tiếng, Tạ Tinh Nguyên đã nháy mắt:

“Bùi Triệt là ai? Có phải cậu bạn lần trước thua trận bóng rổ mà bực tức không?”

Cả lớp im lặng như tờ. Mọi người lén lút nhìn về phía Bùi Triệt. Ai cũng nhận ra không khí giữa hai người này căng thẳng đến mức có thể cắt được.

May mà tiếng chuông vào lớp vang lên kịp lúc, cắt ngang bầu không khí kì lạ này.

Khi tan học, tôi vội kéo Tạ Tinh Nguyên chạy ra ngoài.

Cậu ấy bị tôi kéo đi thì có vẻ không hứng thú lắm.

“Tạ Tinh Nguyên, sao cậu đột nhiên chuyển sang lớp chúng tớ vậy?”

Cậu ấy không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Trong lòng tôi thoáng hiện lên một ý nghĩ, nhưng nghĩ vậy có vẻ hơi tự tin quá.

Tôi đành quay đi, tránh ánh mắt của cậu ấy:

“Cậu nên quay lại trường cũ đi, sắp thi đại học rồi mà.”

Tôi không muốn cậu ấy bị Bùi Triệt trút giận chỉ vì tôi.

Tạ Tinh Nguyên nghiêng người lại gần, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ.

“Bố mẹ tớ ly hôn nhiều năm rồi. Trước kỳ thi đại học, tớ muốn đến trường nơi bố tớ dạy để cảm nhận chút tình thương của cha, An Tâm à, chuyện này không được sao?”

Thì ra là vậy! Hóa ra tôi đã tự mình đa tình rồi.

“Chuyện đó đương nhiên là được chứ.”

Hóa ra thầy chủ nhiệm và mẹ Tạ Tinh Nguyên đã ly hôn, mà không ai trong trường biết cậu ấy là con trai của thầy.

Trên đường trở lại lớp học, có nhiều ánh mắt nhìn chúng tôi, đặc biệt là Bùi Triệt. Dường như cậu ấy muốn xuyên thủng tôi bằng ánh mắt đó.

Tạ Tinh Nguyên bước lên chắn trước người tôi, nhấc mắt lên, nửa cười nửa không:

“Bùi Triệt, có vẻ cậu khó chấp nhận thua cuộc đấy.”

Bùi Triệt lạnh lùng đáp trả:

“Cậu nghĩ thắng tôi thì được món quà quý giá nào sao?”

Tạ Tinh Nguyên nhún vai:

“Bùi Triệt, cậu thật dễ bị người khác chọc tức quá đi thôi!”

Tôi không thể nhịn được mà bật cười khe khẽ. Bùi Triệt siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm, đầy giận dữ.