Chương 3 - ĐẤT HOANG

[Tựa như ánh sao trên mảnh đất hoang, luôn ở đó, ở khắp mọi nơi.]

Cuộc đời, vô thường mới là lẽ thường.

Sức khỏe của Dụ Thuật từ trước đến nay luôn không tốt. Đó là di chứng từ vết thương cũ mà em ấy từng chịu đựng trong quá khứ. Tôi nghĩ thế.

Mùa thu vừa đến, em bắt đầu phải chịu đựng những trận sốt nhẹ kéo dài, kèm theo đó là cả những cơn ho không dứt. Uống thuốc mãi mà không có tác dụng, em lại chỉ cười nhạt, bảo rằng em quen rồi, không sao cả. Em vẫn kiên trì mở cửa tiệm mỗi ngày, tôi nhìn thấy vậy cũng chẳng để tâm nhiều.

Cho đến khi tôi nhận ra em có điều bất ổn, mọi chuyện đã quá muộn.

Hôm đó, em ngất ngay trước cửa nhà tắm. May mà sáng ấy tôi đi làm trễ, nếu không, có lẽ sẽ rất lâu sau mới phát hiện ra. Em nằm dưới sàn, sắc mặt tái nhợt, từ miệng không ngừng trào ra bọt màu hồng nhạt. Tôi sợ đến mức không dám chạm vào em, chỉ có thể lấy chăn phủ lên người em, rồi lập tức gọi cấp cứu.

Khi đó tôi sợ đến gần chết. Đôi mắt em mở to nhưng vô hồn, nhìn thẳng vào hư không mà không có tiêu cự. Tôi liên tục gọi tên em, nhưng em không trả lời, chỉ thở khó nhọc, vừa qua miệng, vừa qua mũi.

Tôi đoán vấn đề nằm ở tim. Nhớ lại trước đây, gã bạn tù từng kể với tôi rằng người mắc bệnh tim thường mang theo thuốc trợ tim bên mình, tôi lập tức chạy đến ngăn kéo bên giường, nơi em thường cất thuốc. Sau một hồi lục lọi, quả nhiên cuối cùng tôi cũng tìm thấy lọ thuốc nhỏ màu nâu.

Tôi vội đặt một viên dưới lưỡi em. Khi đó, em đã yếu đến mức cả người và đầu lưỡi đều lạnh ngắt. Môi và đầu ngón tay em tím dần, lòng tôi như lửa đốt, chẳng biết phải làm sao.

Áp tai lên ngực em, tôi chỉ nghe thấy nhịp tim rối loạn đến đáng sợ. Tôi không biết làm gì khác ngoài việc cởi áo em, xoa bóp vùng tim cho em.

Tôi muốn nâng em dậy, ít nhất là để em không nằm trên nền gạch lạnh lẽo. Tôi đỡ lưng em, cố gắng giúp em ngồi dậy một nửa. Nhưng cơ thể em mềm nhũn như bông, cổ không còn chút sức lực, ngửa hẳn ra sau, hai cánh tay buông thõng xuống hai bên. Có lẽ tôi là người trời sinh không giỏi chăm sóc người khác, tay chân lại quá mạnh, vừa mới đỡ em ngồi lên chưa được 45 độ thì em đã bị sặc bọt từ trong miệng.

Tôi sợ làm tình trạng của em nặng thêm nên không dám làm gì nữa, chỉ đành để em dựa vào người tôi. Tôi vừa vỗ nhẹ sau lưng, vừa xoa ngực em, dù không biết những việc này có ích gì không.  Có lẽ là có, bởi một lúc sau, em dần bình tĩnh lại, trở về trạng thái yếu ớt như ban đầu.

Khi xe cứu thương đến, sau khi được thở oxi một lát, trông em mới có vẻ đỡ hơn một chút. Toàn thân em ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi lạnh toát ra trong cơn bệnh. Em khẽ nắm lấy tay tôi, rồi mê man chìm vào giấc ngủ.

Thấy em có vẻ khá hơn, tôi lập tức gọi điện cho lão Lý, hàng xóm gần nhà, nhờ lão giúp đóng cửa hàng lại giùm.

Sau này, mỗi lần nghĩ lại, tôi đều cảm thấy lạnh người. Nếu hôm đó tôi không ở nhà, có lẽ khi phát hiện ra… Tôi không dám nghĩ nữa.

Dụ Thuật quả là một kẻ bịp bợm, bác sĩ nói rằng trên tim em luôn có một khối phình động mạch ở vách tim, là di chứng từ tổn thương cũ. Thật ra, bệnh này không phải lần đầu được phát hiện, chỉ là em vẫn luôn giấu tôi và không chịu điều trị.

Tôi thật muốn đánh cho em một cái. Em là một kẻ bủn xỉn, keo kiệt đến mức vì tý tiền mà xem nhẹ cả mạng sống của mình. Nhưng em lại chẳng để tâm, nói rằng phẫu thuật mở lồng ngực sẽ rất đau, em không chịu được. Tôi biết em tiếc tiền — hoặc là, tự tôi nghĩ vậy.

Ngày hôm đó, tôi đã nói chuyện với em rất nhiều. Em nói cho tôi biết mật mã của một tài khoản khác mà em có, bảo rằng bên trong còn khoảng ba mươi, bốn mươi ngàn tệ, là số tiền em đã dành dụm từ trước. Em cũng nói vị trí giấy tờ nhà đất của mình, rồi bảo rằng em đã viết xong di chúc từ lâu rồi. Nếu em chết, tất cả những gì em có sẽ để lại cho tôi.

Em nói rằng những thứ đó không nhiều, có lẽ tôi cũng chẳng màng đến, nhưng dù sao vẫn còn hơn là không có gì.

Em cố tỏ ra không sao, nhưng khi nói những lời đó, đôi mắt em đỏ hoe. Em nói, thiếu gia, nếu tôi chết, cậu có thể chôn tôi ở một nơi nào đó gần cậu một chút được không?

Tim tôi đau như bị dao cắt, tôi cố gắng hết sức để tự nhủ rằng không được bi quan. Dù Dụ Thuật có qua đời, chẳng lẽ tôi không thể tìm được ai đó phù hợp nữa sao? Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rất rõ, rằng cả đời này tôi khó mà gặp lại một người nào như em, một người luôn toàn tâm toàn ý dành cho tôi.

Tôi ôm chặt em, nói, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cậu sẽ không chết đâu, ít nhất là không trước tôi.

Tôi không thể thay em ký tên, nên cứ cố thuyết phục mãi. Cuối cùng, em không còn cách nào khác, gần như bị tôi ép buộc mà ký vào giấy.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, em nắm chặt tay tôi, nói, nếu tôi không ra được, cậu cứ bán cái tiệm nhỏ đó đi, rồi mang số tiền ấy ra nước ngoài mà sống.

Lại là chuyện ra nước ngoài. Tôi bảo em im lặng, nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn.

Em lại nói, Đinh Vũ, tôi đã hỏi rồi, ngay khi mới phát hiện bệnh, tôi đã hỏi. Ca phẫu thuật này tỉ lệ thành công không cao. Với tình trạng của tôi, cơ hội còn thấp hơn nữa. Tôi chỉ muốn ở bên cậu thêm một đoạn thời gian nữa. Tôi sợ mình sẽ không qua được cuộc phẫu thuật này.

Tôi không nói thêm gì, chỉ nắm chặt tay em một lần cuối rồi lùi lại, để bác sĩ đẩy em vào trong.

Dụ Thuật đã rời khỏi bàn mổ, nhưng nỗi lo trong lòng tôi không hề vơi bớt. Bác sĩ bảo họ đã mở lồng ngực của em ra, nhưng khi nhìn thấy trái tim của em, ca phẫu thuật đã bị hủy bỏ.

Cái khối phình đó nguy hiểm hơn dự đoán rất nhiều, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cực thấp. Hơn nữa, vì bệnh đã kéo dài quá lâu, dù có phẫu thuật thành công, tình trạng cơ thể của Dụ Thuật cũng khiến em rất khó vượt qua các biến chứng sau mổ.

Bác sĩ nói với tôi rằng hiện giờ chỉ còn một lựa chọn duy nhất: điều trị bảo tồn và chờ ghép tim.

Ghép tim… Nếu tôi vẫn còn là cậu cả nhà họ Đinh ngày xưa, có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì có thể làm khó được tôi. Nhưng bây giờ, tôi chỉ là một người bình thường với sự bất lực. Tôi biết trái tim hiến tặng quý giá và hiếm hoi đến mức nào, nhưng tôi vẫn điền đơn xin và xếp hàng vào danh sách chờ.

Số người xếp trước chúng tôi quá nhiều. Bác sĩ bảo rằng khối phình của Dụ Thuật, nếu không phát tác thì em vẫn có thể gắng gượng được, nhưng một khi đã phát tác, quá trình suy kiệt tim dẫn đến tử vong sẽ diễn ra rất nhanh.

Bác sĩ nói Dụ Thuật nhiều nhất chỉ còn một đến hai năm để sống. Tôi hỏi, còn ngắn nhất thì sao? Bác sĩ liếc nhìn tôi, thở dài đáp, có lẽ là một hai giây tiếp theo.

Tôi thất thần bước vào phòng bệnh. Dụ Thuật vẫn chưa tỉnh, em ấy vẫn chưa biết gì về những điều này. Tôi ngồi bên cạnh em rất lâu, nhìn màn hình điện tâm đồ. Sóng điện tâm đồ có vẻ đều đặn, nhưng bác sĩ nói nó không giống như của người bình thường. Tôi thì không hiểu gì về cái này, nhưng tôi nghĩ rằng mình không thể để em biết sự thật. Tôi muốn em vui vẻ, tràn đầy hy vọng vượt qua những ngày tháng này.

Sau ca phẫu thuật mở ngực, Dụ Thuật rất đau, tình trạng sức khỏe vẫn rất tệ. Tôi không thể rời xa em, nhưng cũng không biết nên nói gì. Tôi lừa em rằng ca phẫu thuật rất thành công. Tôi nói, chờ vết mổ không còn đau, chúng ta sẽ xuất viện. Cậu lại sửa điện thoại, còn tôi thì tiếp tục giao hàng.

Tôi kể với em rằng mình muốn mua một căn nhà rộng hơn cái cửa hàng kia, ít nhất phải có ba phòng, để nếu có khách đến chơi thì sẽ có chỗ nghỉ ngơi.

Dụ Thuật ít nói, chỉ yên lặng nhìn tôi. Đôi khi em nở nụ cười nhẹ. Em cứ nhìn tôi như thế, cho đến khi sức lực cạn kiệt, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Tôi có lừa được em không? Tôi không biết. Có lẽ là không. Tôi lừa em rằng phẫu thuật đã thành công, còn em thì làm bộ tin tưởng. Chúng tôi giống như những kẻ lang thang nơi hoang vu, không có mục đích, không có hy vọng, cùng nhau tự lừa dối, che chở nhau, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Dụ Thuật không vượt qua được mùa đông năm đó. Sau hai tháng bảy ngày nằm viện, em đã ngừng thở trong vòng tay tôi.

Dụ Thuật chìm trong hôn mê suốt một thời gian dài, không một lần tỉnh lại. Chiều hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị lau người cho em, em đột nhiên gọi tên tôi một cách rất rõ ràng.

Tôi không gọi bác sĩ, bởi tôi mơ hồ nhận ra đây có lẽ là ngọn lửa cuối cùng trong sinh mệnh em. Tôi ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay em.

Em gọi tên tôi, gọi vài lần, rồi nước mắt tràn ra nơi khóe mắt. Em nói, Đinh Vũ, tôi chờ được cậu rồi. Chúng ta đã sống bên nhau bảy tháng, tôi thực sự mãn nguyện.

Em nhớ nhầm. Nếu tính cả những ngày nằm viện, chúng tôi đã bên nhau tám tháng hai mươi mốt ngày. Nhưng bệnh tình của em quá nặng, em không còn nhớ rõ thời gian nữa. Tôi cũng không sửa lại lời em nói.

Em đưa tay chạm nhẹ vào mặt tôi. Động tác nhỏ bé ấy dường như rút cạn sức lực của em. Ánh mắt em dần trở nên đờ đẫn, gương mặt cũng thêm phần nhợt nhạt.

Em lại nói, Đinh Vũ, cậu phải sống thật tốt, sống đến trăm tuổi.

Tôi gật đầu, nói, được. Cậu cũng phải nhớ ghé thăm tôi trong những giấc mơ đấy.

Em nhắm mắt lại, môi khẽ mỉm cười, đáp bằng giọng yếu ớt, được.

Rồi em không bao giờ mở mắt nữa. Lồng ngực em ngừng phập phồng, và thế giới xung quanh tôi như lặng đi.

Tiếng cảnh báo sắc bén từ máy giám sát vang lên, kéo theo tiếng bước chân vội vã của bác sĩ và y tá. Tôi đứng dậy, lùi vài bước, nhường chỗ cho họ vào cứu em. Nhưng tôi không thể nhìn thấy rõ mặt em nữa. Mọi thứ trước mắt tôi đều trở nên mờ nhạt.

Tôi đẩy cửa phòng bước ra, đứng giữa hành lang dài và lạnh lẽo. Cơ thể không còn sức lực, tôi dựa lưng vào tường, từ từ ngồi xổm xuống. Sau đó, tiếng khóc bật ra, không cách nào kiềm chế.

Tôi hai bàn tay trắng. Suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, tôi đã từng sống trong vàng son, đã từng phạm sai lầm, đã từng trả giá. Sau khi ra khỏi ngục, ánh hào quang ngày xưa biến mất. Cha mẹ, gia đình, thậm chí cả anh em, bạn bè đều rời bỏ tôi. Nhưng có một người, vẫn lái chiếc xe cũ nát, đứng chờ tôi ngoài cổng nhà giam.

Giờ đây, tôi mới thật sự trắng cả hai bàn tay.

Tôi đặt tro cốt của Dụ Thuật ở trong tiệm, đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường. Tôi còn giữ lại một ít tro của em, bỏ vào một chiếc bình nhỏ, luôn mang theo bên mình. Đó là nơi gần tôi nhất, không có nơi nào gần hơn được nữa. Em chắc sẽ không trách tôi.

Tôi không còn gì, nhưng ít nhất tôi còn em bên cạnh, dù chỉ là chút tàn dư cuối cùng của một cuộc đời đã khép lại.

Tôi không bán cửa hàng của em, cũng không bán chiếc xe cũ kỹ mà em từng lái. Mọi thứ trong tiệm, từ một cọng cỏ, một nhành cây, tôi đều giữ nguyên như lúc em còn sống. Tôi nghĩ mình sẽ cứ thế mà sống tiếp, bởi em đã bảo tôi phải sống lâu trăm tuổi. Vì lời dặn đó, tôi nhất định phải cố gắng tồn tại.

Tôi từng bảo em phải nhớ về thăm tôi trong mơ. Nhưng kể từ ngày em rời đi, tôi chưa từng mơ thấy em, dù chỉ một lần.

Tôi giận lắm, trách em sao lại nhẫn tâm như thế. Em đã hứa, nhưng chưa từng thực hiện. Nhưng tôi nhớ em, nhớ đến điên dại. Đêm nào tôi cũng ngồi bên chiếc bình tro cốt, nói chuyện với em, cầu xin em hãy về gặp tôi, dù chỉ trong giấc mơ. Nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng.

Thời gian trôi qua, mấy năm dần dần trượt qua kẽ tay. Đến một ngày, căn tiệm nhỏ của chúng tôi nằm trong diện bị phá dỡ. Tôi không có cách nào ngăn cản, chỉ đành ôm lấy tro cốt của em, đứng trên con phố quen thuộc, nhìn từng ngôi nhà cũ lần lượt sụp đổ. Sau đó, tôi bắt xe đến bờ biển.

Tôi mở nắp bình tro cốt, để từng hạt tro lặng lẽ hòa mình vào làn nước. Nhìn từng gợn sóng đưa em ra xa, tôi nghĩ, từ nay về sau, mỗi lần trời mưa, tôi sẽ thấy được em trong từng hạt nước.

Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.

Tôi mơ thấy mình nắm tay em, cả hai bước đi giữa vùng hoang dã. Em luôn chậm hơn tôi một bước, không bao giờ đuổi kịp. Xung quanh là bóng tối mịt mù, chỉ có những ánh sao yếu ớt trên cao. Chúng tôi lặng lẽ bước đi, không nói lời nào.

Cho đến khi em buông tay tôi ra.

Tôi quay đầu lại, em đứng đó, ánh mắt dịu dàng như lần đầu tôi gặp em.

Em nói, Đinh Vũ, đến đây thôi.

Tôi hỏi em, vì sao?

Em chỉ lắc đầu, mỉm cười, vì tôi yêu cậu.

Giấc mơ kết thúc thế nào, tôi không còn nhớ nữa. Nhưng từ đó về sau, tôi không mơ thấy em thêm một lần nào nữa.

Có một ngày, đúng vào ngày nhận lương, trên đường về nhà, tôi ghé qua chợ mua hai cân thịt dê đã cắt sẵn.

Khi đang nấu nồi canh, tôi bỗng nhận ra một điều. Rất lâu về trước, khi tôi vẫn còn là cậu cả nhà họ Đinh, tôi vốn không thích ăn thịt dê, cũng giống như tôi từng không thích xương sườn kho tàu hay hồng trà. Nhưng giờ đây, tôi lại thích ăn thịt dê, thích nhâm nhi món xương sườn, và luôn mang theo một ly hồng trà mỗi ngày đi làm.

Những điều này… đều là những thứ mà Dụ Thuật thích.

Ngày hôm đó, tôi chợt hiểu rằng, không cần phải gặp em trong giấc mơ. Em vẫn luôn ở đây, trong máu thịt, trong từng thói quen đã thấm sâu vào cuộc đời tôi.

Tựa như ánh sao trên mảnh đất hoang, luôn ở đó, ở khắp mọi nơi.

-Hết-