Chương 1 - ĐẠO CỦA NGƯỜI XUYÊN KHÔNG
Kỷ Quý phi triệu ta đến cung cô ta.
Trên án trước mặt cô ta đặt vài tờ giấy mỏng.
Đó là nhật ký ta đã ghi lại lúc nhàm chán mấy năm nay.
Nhưng lại sợ nội dung trong đó bị ai đọc được lại rước đến rắc rối nên ta đã dùng tiếng anh để viết.
“Giang Trụy Nguyệt, cô cũng là người xuyên đến đây?”
Cô ta đánh giá ta, trong con ngươi trong suốt tràn đầy vẻ tò mò.
Ta vẫn kính cẩn như trước, cúi đầu đáp: “Phải.”
Trong mắt Quý phi thoáng qua một tia không thể tin nổi.
Cùng là nữ xuyên, cô ta là tài nữ vang danh kinh thành, là Quý phi nương nương thịnh sủng vô song.
Còn ta, chỉ là một cung nữ khúm núm già nua, khô héo.
“Đừng quỳ, thấy mà ta phiền.”
Giọng nói của cô ta như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Dù sao cô cũng là phụ nữ thời hiện đại, sao có thể cam chịu ở trong cung làm một nô lệ hầu hạ người khác?”
Lòng ta như giếng cổ không chút gợn sóng, thản nhiên nói:
“Trong cung hay ngoài cung vốn chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua chỉ là tạm sống cho qua ngày mà thôi.”
Bộ dạng thờ ơ của ta dường như càng khiến cô ta thêm tức giận.
“Cô tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, có tầm nhìn, kiến thức cao hơn với người cổ đại rất nhiều, vậy mà lại có thể cam tâm tình nguyện làm một cung nữ nhỏ nhoi. Tôi thật sự không biết nên nói gì với cô.”
“Nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội được xuyên không đến đây, sao không gây dựng sự nghiệp, sao không náo loạn đến long trời lở đất, làm một nhân tài được trọng dụng?”
Lời của cô ta vẫn không thể đả động đến ta.
“Vậy chúc nương nương hoàn thành tâm nguyện.”
“Nô tỳ đã gần đất xa trời, chỉ mong có thể yên ổn sống qua ngày thôi.”
Kỳ quý phi thở dài:
“Thôi, người không cùng chí hướng, tôi cũng không ép cô.”
“Bây giờ cô đang hầu hạ trong cung Thái hậu đúng không?”
“Hay là tôi đi cầu xin ý chỉ, điều cô đến đây?”
“Tốt xấu gì chúng ta cũng được coi là đồng hương, ở nơi tha hương lạ nước lạ cái này cũng xem như có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Đã phiền ý tốt của cô ta rồi, ta vẫn cười từ chối.
“Thái hậu nương nương đối đãi không tệ.”
Kỷ Quý phi bị sự bướng bỉnh của ta làm cho bó tay, cuối cùng chỉ có thể hất tay nói:
“Thôi thôi, tùy cô.”
“Sau này nếu cô có gì cần giúp có thể tìm đến tôi.”
“Dù sao cũng là đồng hương, tôi sẽ dùng hết khả năng để giúp cô.”
Rời khỏi cung Chiêu Dương, khi trở lại cung Vĩnh Thọ, Thái Hậu vừa mới dùng bữa xong, đang xem tấu chương.
“Thế nào?” Thậm chí nàng còn không dời mắt khỏi sổ con, “Nói đi, nữ tử mới xuyên đến đây.”
Ta thuật lại chi tiết cuộc đối thoại vừa rồi, báo cáo lại cả ấn tượng đối với Kỷ Quý phi.
“Khờ dại có thừa, không đủ mưu lược.”
Thái hậu bình tĩnh thầm suy nghĩ.
Sau đó đôi con ngươi của nàng lại dừng lại trên người ta, bổ sung một câu:
“Rất giống ngươi khi vừa mới xuyên đến đây.”
Ta quỳ trên mặt đất, đầu cúi thật thấp.
Bị nói như vậy, cũng chỉ kính cẩn đáp lại: “Phải.”
Thấy ta không có phản ứng gì, thái hậu lại nói thêm:
“Nếu lần sau nàng ta còn gọi ngươi đến cung Chiêu Dương, chỉ cần đến đó, không cần báo cáo mọi chuyện với ta.”
Nói xong, nàng không hề nhìn lại ta, ánh mắt lại nhìn xuống tấu chương.
Ta biết, điều này có nghĩa là nàng không thèm để nữ nhân vừa xuyên đến kia vào mắt.
Cũng đúng.
Trước kia khi ta mới xuyên đến đây, còn phong quang hơn vị Quý phi này rất nhiều.
Chấn hưng giáo dục ở dân gian, tiêu diệt thổ phỉ, ra vào triều đình, chỉ điểm giang sơn cùng đại nho, nằm uống rượu cùng với võ tướng trên sa trường, tiên hoàng từng tự mình rót rượu cho ta, phong cho ta công đức bất diệt…
Mà Thái hậu nương nương lúc đó, chỉ là một quý nữ bình thường trong kinh thành.
Nàng sinh ra trong gấm vóc lụa là danh gia vọng tộc, được tiên hoàng đính hôn với Tấn vương từ nhỏ.
Khi ta mới gặp nàng , chỉ cảm thấy nàng là một con chim hoàng yến.
Một con chim hoàng yến bị chế độ phong kiến bẻ gãy đôi cánh, một con chim hoàng yến mảnh mai.
Nàng chỉ biết cầm kỳ thi họa, lo việc sau nhà, sao có thể sao với ta, người đã tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, có tầm nhìn xa hơn so với cổ nhân.
Khi đó ta tin là như vậy.
Vương hầu ta còn không thèm để vào mắt, huống chi là một con chim hoàng yến nhỏ nhoi.
Nhưng cuối cùng, con chim hoàng yến đó bay về phía sau, bay đến nơi thật sâu trong cung, bay đến trong triều đình, nắm hết quyền hành, trở thành phượng hoàng buông rèm nhiếp chính, quyết định mọi việc.
Ngược lại là ta, bị bẻ gãy cánh, bị nhốt trong lồng chim này, trở thành tỳ nữ hầu hạ bên cạnh nàng .
Ta không phải đối thủ của nàng .
Kỷ Quý phi mới đến, cũng không phải.
Trên án trước mặt cô ta đặt vài tờ giấy mỏng.
Đó là nhật ký ta đã ghi lại lúc nhàm chán mấy năm nay.
Nhưng lại sợ nội dung trong đó bị ai đọc được lại rước đến rắc rối nên ta đã dùng tiếng anh để viết.
“Giang Trụy Nguyệt, cô cũng là người xuyên đến đây?”
Cô ta đánh giá ta, trong con ngươi trong suốt tràn đầy vẻ tò mò.
Ta vẫn kính cẩn như trước, cúi đầu đáp: “Phải.”
Trong mắt Quý phi thoáng qua một tia không thể tin nổi.
Cùng là nữ xuyên, cô ta là tài nữ vang danh kinh thành, là Quý phi nương nương thịnh sủng vô song.
Còn ta, chỉ là một cung nữ khúm núm già nua, khô héo.
“Đừng quỳ, thấy mà ta phiền.”
Giọng nói của cô ta như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Dù sao cô cũng là phụ nữ thời hiện đại, sao có thể cam chịu ở trong cung làm một nô lệ hầu hạ người khác?”
Lòng ta như giếng cổ không chút gợn sóng, thản nhiên nói:
“Trong cung hay ngoài cung vốn chẳng khác nhau là mấy, chẳng qua chỉ là tạm sống cho qua ngày mà thôi.”
Bộ dạng thờ ơ của ta dường như càng khiến cô ta thêm tức giận.
“Cô tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, có tầm nhìn, kiến thức cao hơn với người cổ đại rất nhiều, vậy mà lại có thể cam tâm tình nguyện làm một cung nữ nhỏ nhoi. Tôi thật sự không biết nên nói gì với cô.”
“Nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội được xuyên không đến đây, sao không gây dựng sự nghiệp, sao không náo loạn đến long trời lở đất, làm một nhân tài được trọng dụng?”
Lời của cô ta vẫn không thể đả động đến ta.
“Vậy chúc nương nương hoàn thành tâm nguyện.”
“Nô tỳ đã gần đất xa trời, chỉ mong có thể yên ổn sống qua ngày thôi.”
Kỳ quý phi thở dài:
“Thôi, người không cùng chí hướng, tôi cũng không ép cô.”
“Bây giờ cô đang hầu hạ trong cung Thái hậu đúng không?”
“Hay là tôi đi cầu xin ý chỉ, điều cô đến đây?”
“Tốt xấu gì chúng ta cũng được coi là đồng hương, ở nơi tha hương lạ nước lạ cái này cũng xem như có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Đã phiền ý tốt của cô ta rồi, ta vẫn cười từ chối.
“Thái hậu nương nương đối đãi không tệ.”
Kỷ Quý phi bị sự bướng bỉnh của ta làm cho bó tay, cuối cùng chỉ có thể hất tay nói:
“Thôi thôi, tùy cô.”
“Sau này nếu cô có gì cần giúp có thể tìm đến tôi.”
“Dù sao cũng là đồng hương, tôi sẽ dùng hết khả năng để giúp cô.”
Rời khỏi cung Chiêu Dương, khi trở lại cung Vĩnh Thọ, Thái Hậu vừa mới dùng bữa xong, đang xem tấu chương.
“Thế nào?” Thậm chí nàng còn không dời mắt khỏi sổ con, “Nói đi, nữ tử mới xuyên đến đây.”
Ta thuật lại chi tiết cuộc đối thoại vừa rồi, báo cáo lại cả ấn tượng đối với Kỷ Quý phi.
“Khờ dại có thừa, không đủ mưu lược.”
Thái hậu bình tĩnh thầm suy nghĩ.
Sau đó đôi con ngươi của nàng lại dừng lại trên người ta, bổ sung một câu:
“Rất giống ngươi khi vừa mới xuyên đến đây.”
Ta quỳ trên mặt đất, đầu cúi thật thấp.
Bị nói như vậy, cũng chỉ kính cẩn đáp lại: “Phải.”
Thấy ta không có phản ứng gì, thái hậu lại nói thêm:
“Nếu lần sau nàng ta còn gọi ngươi đến cung Chiêu Dương, chỉ cần đến đó, không cần báo cáo mọi chuyện với ta.”
Nói xong, nàng không hề nhìn lại ta, ánh mắt lại nhìn xuống tấu chương.
Ta biết, điều này có nghĩa là nàng không thèm để nữ nhân vừa xuyên đến kia vào mắt.
Cũng đúng.
Trước kia khi ta mới xuyên đến đây, còn phong quang hơn vị Quý phi này rất nhiều.
Chấn hưng giáo dục ở dân gian, tiêu diệt thổ phỉ, ra vào triều đình, chỉ điểm giang sơn cùng đại nho, nằm uống rượu cùng với võ tướng trên sa trường, tiên hoàng từng tự mình rót rượu cho ta, phong cho ta công đức bất diệt…
Mà Thái hậu nương nương lúc đó, chỉ là một quý nữ bình thường trong kinh thành.
Nàng sinh ra trong gấm vóc lụa là danh gia vọng tộc, được tiên hoàng đính hôn với Tấn vương từ nhỏ.
Khi ta mới gặp nàng , chỉ cảm thấy nàng là một con chim hoàng yến.
Một con chim hoàng yến bị chế độ phong kiến bẻ gãy đôi cánh, một con chim hoàng yến mảnh mai.
Nàng chỉ biết cầm kỳ thi họa, lo việc sau nhà, sao có thể sao với ta, người đã tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, có tầm nhìn xa hơn so với cổ nhân.
Khi đó ta tin là như vậy.
Vương hầu ta còn không thèm để vào mắt, huống chi là một con chim hoàng yến nhỏ nhoi.
Nhưng cuối cùng, con chim hoàng yến đó bay về phía sau, bay đến nơi thật sâu trong cung, bay đến trong triều đình, nắm hết quyền hành, trở thành phượng hoàng buông rèm nhiếp chính, quyết định mọi việc.
Ngược lại là ta, bị bẻ gãy cánh, bị nhốt trong lồng chim này, trở thành tỳ nữ hầu hạ bên cạnh nàng .
Ta không phải đối thủ của nàng .
Kỷ Quý phi mới đến, cũng không phải.