Chương 4 - Danh Sách Tối Ưu Bí Mật
“Rõ rồi.”
“Còn nữa.” Cố Thanh Thu tiếp, “Khi hỏi, nhớ nhấn mạnh ba điểm: Một, lương bên công ty mới cao hơn. Hai, cả đội vẫn giữ nguyên. Ba, đây là lựa chọn tự do của họ, không ai ép buộc.”
“Hiểu rồi.”
“Đi làm đi.”
Ba người rời khỏi văn phòng.
Cố Thanh Thu ngồi lại, ngắm nhìn thành phố ngoài cửa sổ.
Năm năm rồi.
Cô từng nghĩ, nơi này là chốn trở về của mình.
Không ngờ, nơi trở về… lại là một khởi đầu mới.
4.
Cuối tuần, điện thoại của Cố Thanh Thu không ngừng đổ chuông.
Đều là tin nhắn từ các thành viên trong đội.
7 người do Trương Minh phụ trách, có 6 người đồng ý đi theo.
7 người do Vương Vi phụ trách, tất cả đều đồng ý đi theo.
6 người do Lưu Hạo phụ trách, có 5 người đồng ý đi theo.
Cộng thêm cô, cùng ba trụ cột Trương Minh, Vương Vi, Lưu Hạo, tổng cộng là 20 người.
Đội ngũ 23 người, đã có 20 người sẵn sàng rời đi.
Chỉ còn lại 3.
Cố Thanh Thu nhìn danh sách, bật cười.
Ba người đó, một là nhân viên mới vào làm được hai tháng, một là nhân viên sắp nghỉ hưu, và người còn lại… là “tai mắt” do Phương Dĩ Nam cài vào đội.
Không quan trọng.
Tối Chủ Nhật, Cố Thanh Thu tạo một nhóm WeChat mới, kéo cả 20 người vào, đặt tên nhóm là “Chặng đường mới”.
Cô gửi tin nhắn đầu tiên:
“Các bạn, sáng mai thứ Hai, tôi sẽ chính thức nộp đơn nghỉ việc. Mọi người cũng có thể bắt đầu chuẩn bị.”
Cả nhóm lập tức bùng nổ.
“Chị Thanh Thu, mai em nộp luôn!”
“Em cũng vậy!”
“Cuối cùng cũng được thoát rồi!”
“Phương Dĩ Nam cái cáo già đó, đáng đời!”
Cố Thanh Thu nhìn những dòng tin nhắn dồn dập, trong lòng thấy ấm áp.
Ba năm qua cô một tay gầy dựng đội ngũ này, đào tạo, dẫn dắt, tạo cơ hội cho từng người.
Giờ đây, họ chọn đi cùng cô.
Đây mới là một đội thật sự.
Cô nhắn tiếp:
“Cảm ơn các bạn đã tin tưởng tôi. Tại công ty mới, chúng ta sẽ tiếp tục đồng hành.”
Mọi người đồng loạt đáp lại:
“Chị Thanh Thu, đi theo chị, tụi em yên tâm!”
“Tụi em tin chị!”
“Hẹn gặp ở công ty mới!”
Sáng thứ Hai, Cố Thanh Thu mặc sơ mi trắng, quần âu đen, mang giày cao gót, bước vào công ty.
Trong thang máy, vài đồng nghiệp nhìn cô, thì thầm to nhỏ:
“Nghe nói cô ấy sắp nghỉ việc.”
“Chắc là bị sa thải?”
“Không rõ nữa, hình như là cô ấy chủ động đi.”
Cố Thanh Thu không để tâm. Thang máy dừng ở tầng 22, cô bước ra ngoài.
Trong văn phòng, các thành viên đội ngũ đều đã có mặt. Nhìn thấy cô vào, tất cả đồng loạt đứng dậy.
Cố Thanh Thu gật đầu, rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
Mười phút sau, cô cầm theo một lá đơn, đi thẳng đến phòng nhân sự.
Lý Uyển Kỳ thấy cô đến thì sững người:
“Thanh Thu, chị… đây là…”
“Đơn xin nghỉ việc.” Cố Thanh Thu đặt giấy lên bàn, “Phiền chị giúp tôi hoàn tất thủ tục, tuần sau tôi chính thức nghỉ.”
“Chị… chị chủ động nghỉ việc?” Lý Uyển Kỳ mở hồ sơ ra, mặt tái đi, “Vậy còn khoản bồi thường…”
“N+3, 150 ngàn, tôi sẽ nhận.” Cố Thanh Thu nói, “Vì đây là tôi buộc phải nghỉ, do công ty đơn phương tinh giản nhân sự.”
“Nhưng… danh sách vẫn chưa được công bố chính thức…”
“Nhưng tôi đã biết rồi.” Cố Thanh Thu lấy điện thoại, mở tấm ảnh chụp danh sách sa thải, “Chị Lý, đây là hồ sơ của chị, đúng không?”
Lý Uyển Kỳ không nói nổi lời nào.
“Vậy nên, tôi sẽ nhận bồi thường.” Cố Thanh Thu cất điện thoại, “Nếu công ty không chi, tôi sẽ đưa ra trọng tài lao động.”
“Tôi… tôi phải xin ý kiến Phương Tổng đã.”
“Xin đi.”
Năm phút sau, Lý Uyển Kỳ quay lại, sắc mặt u ám:
“Phương Tổng nói, đồng ý cho chị nghỉ việc, nhưng tiền bồi thường sẽ đợi đến cuối tháng 11 mới phát.”
“Tại sao?”
“Vì trong danh sách, thời hạn nghỉ là cuối tháng, nếu chị đi sớm thì không tính là bị sa thải.”
“Lý lẽ của kẻ cướp à.” Cố Thanh Thu cười lạnh, “Tôi sẽ đi nộp đơn lên trọng tài lao động ngay.”
“Khoan đã!” Lý Uyển Kỳ hốt hoảng, “Thanh Thu, chị đừng nóng, để tôi đi hỏi lại.”
Mười phút nữa trôi qua Lý Uyển Kỳ quay lại, đưa một tập hồ sơ:
“Phương Tổng đã đồng ý, tiền bồi thường sẽ thanh toán vào ngày chị nghỉ việc.”
Cố Thanh Thu nhận hồ sơ, lật xem một lượt rồi ký tên.
“Cảm ơn chị Lý.”
Rời khỏi phòng nhân sự, điện thoại Cố Thanh Thu lại reo lên.
Là Trần Tổng.
“Cố tổng, mọi việc xong rồi chứ?”
“Ừ, tuần sau tôi chính thức nghỉ.”
“Tốt quá rồi!” Giọng Trần Tổng đầy phấn khích, “Tôi đã chuẩn bị xong, văn phòng của cô ở tầng 28, cửa sổ hướng Nam, còn rộng hơn phòng cũ đấy!”
“Cảm ơn Trần Tổng.”
“À, còn bên nhóm của cô…”
“20 người.” Cố Thanh Thu đáp, “Hôm nay họ sẽ lần lượt nộp đơn nghỉ.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên tiếng cười to của Trần Tổng:
“Cố tổng, cô đúng là… quá mạnh tay rồi!”
“Hết cách.” Cố Thanh Thu cũng bật cười, “Là Phương Tổng ép tôi.”
“Vậy tôi cần chuẩn bị 20 cái offer, mức lương thế nào?”
“Dựa trên lương hiện tại của họ, tăng thêm 30%.”
“Được, chiều tôi bảo HR làm luôn.”
“Phiền anh rồi.”
“Khách sáo gì chứ, Cố tổng, cô mang cả đội sản phẩm đến cho tôi mà!” Giọng Trần Tổng không giấu nổi hào hứng, “Có các cô, doanh thu năm sau của tôi chắc chắn gấp đôi!”
Cúp máy, Cố Thanh Thu quay lại văn phòng.
Ngoài cửa sổ, nắng sớm rực rỡ.