Chương 8 - Danh Sách Cứu Mạng
8
Khi lật đến trang cuối, Hứa Mai Khánh phát hiện: Chu Thành Vũ đã giả mạo chữ ký của cô, thủ tục sang tên nhà đã xong từ lâu.
“Các người… các người định ép tôi vào chỗ chết sao…”
Giọng cô khản đặc, nước mắt rơi thấm ướt tờ giấy ly hôn.
Mẹ Chu khoanh tay, cười lạnh:
“Không giữ nổi đàn ông thì trách ai?”
Hứa Mai Khánh ngồi sụp xuống mép giường, run rẩy siết chặt tờ giấy, cả người trắng bệch.
Cô chỉ còn một người mẹ già bệnh tật, chẳng thể nào chống lại được nhà họ Chu.
Cô chấp nhận số phận.
Nhưng đúng lúc ấy, Chu Thành Vũ lại mặt dày gọi điện cho tôi.
“Nhược Nam, em quay về đi, được không? Anh biết anh sai rồi.”
“Lần này anh sẽ lấy lại hết tiền của con đàn bà đó, rồi mình sống với nhau đàng hoàng.”
“Chỉ cần em quay lại, anh đảm bảo chuyện cũ anh sẽ không nhắc nữa!”
Tôi bật cười: “Được thôi.”
“Nhưng trước đó, anh phải ký một bản thỏa thuận.”
“Điều khoản đầu tiên trong thỏa thuận tái hôn: Chuyển toàn bộ tiền của Hứa Mai Khánh vào tài khoản của tôi, và ghi chú rõ ràng là ‘tự nguyện tặng’.”
Chu Thành Vũ gào lên: “Triệu Nhược Nam! Em đang đùa tôi đấy à?!”
Tôi đáp thản nhiên: “Không phải anh đùa tôi trước sao?”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Loại chó không chừa được thói ăn phân, tưởng tôi không hiểu hắn đang tính gì sao?
Chẳng qua là không muốn nuôi thêm một đứa con gái “phá của”, muốn tôi mang con về, để rồi sau này An An lớn lên lo phụng dưỡng cho hắn.
Ba ngày sau, tôi một mình quay về thị trấn.
Nhưng lần này, không phải để hòa giải.
Mà để kết thúc mọi thứ.
Khi đến bệnh viện thị trấn, đã là hai giờ chiều ngày hôm sau.
Tôi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Hứa Mai Khánh.
Cô nằm co mình trên giường, ánh mắt trống rỗng, mặt mày tím bầm.
Nghe tiếng bước chân, cô từ từ quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua chát:
“Sao, đến cười vào mặt tôi hả?”
Tôi không trả lời, chỉ tiến lại gần, đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Trên màn hình điện thoại, tin nhắn mới nhất từ nhóm chat của thị trấn vừa hiện lên:
“@Tất cả mọi người, tôi thắng rồi! Tòa đã tuyên án! Thằng súc sinh đó phải đi tù! Cuối cùng tôi cũng ly hôn được rồi!”
Người gửi tin chính là người phụ nữ từng đứng trước nhà tôi mắng tôi ác nhất, cũng là người từng bị chồng đánh đến què một chân.
Ngay sau đó, cô ấy tag thẳng tôi, gửi một đoạn ghi âm.
Giọng nói run rẩy vì xúc động:”Nhược Nam… cảm ơn cô. Nếu không có cô dám đứng lên phản kháng đầu tiên, tôi sẽ không bao giờ dám kiện hắn…”
“Tôi cũng sắp đưa con gái rời khỏi cái nơi quỷ quái này! Cả đời tôi khổ sở đủ rồi, không thể để con bé đi vào vết xe đổ của tôi!”
“Chỉ cần còn đôi tay này, tôi không sợ sống không nổi!”
“Mọi người… tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”
…
Căn phòng bệnh im lặng đến nghẹt thở.
Hứa Mai Khánh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay khẽ run, nước mắt rơi lã chã lên màn hình.
Tôi cất điện thoại lại, nhìn thẳng vào cô, giọng bình thản:
“Cả đời phụ nữ, không phải cứ phải dựa vào đàn ông.”
“Cách thoát ra, tôi đã nói với cô một lần rồi.”
“Còn lựa chọn thế nào…”
“Tùy cô.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, đầy tuyệt vọng của Hứa Mai Khánh.
Sau đó, cuối cùng Hứa Mai Khánh cũng gom đủ can đảm, cầm bản giám định thương tích đến tòa án.
Chu Thành Vũ bị kết án 5 năm tù giam vì tội bạo hành gây thương tích nghiêm trọng.
Ngày hắn bị cảnh sát dẫn đi, tôi đứng trước cổng tòa, tháo kính râm xuống, bước thẳng đến trước mặt hắn và tát một cái thật mạnh.
“Chu Thành Vũ,” – tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt chết lặng của hắn, từng chữ rõ ràng – “Tôi trở về… chính là để tận mắt thấy ngày này.”
Hắn run môi, định nói gì đó, nhưng cảnh sát đã kéo hắn lên xe.
Mẹ hắn thì khóc lóc, gào thét khắp thị trấn, nhưng lần này – không ai đứng ra an ủi bà ta nữa.
Và cơn bão… chỉ mới bắt đầu.
Từ hôm đó, trước cửa tòa án thị trấn bắt đầu có hàng dài người xếp hàng.
Dì Lưu ở phía bắc thị trấn nộp đơn ly hôn, tố chồng bạo hành suốt 17 năm, đánh gãy ba cái xương sườn.
Cô Vương ở phía nam cầm bản giám định thương tật, yêu cầu chia tài sản, dắt con gái bỏ đi.
Ngay cả bà Lý – người từng mắng tôi là “đàn bà mất nết” – cũng lén lút đi làm giám định thương tích.
Cũng từ hôm ấy, trước căn nhà cũ của tôi, người ta trồng đầy hoa phượng vĩ.
Cánh hoa đỏ rực rơi đầy mặt đất, như một buổi lễ ăn mừng lặng lẽ.
Người già trong làng nói, ở thị trấn này, hoa phượng vĩ tượng trưng cho:
“Lửa tàn – tái sinh.”
Một chiều hoàng hôn, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Nhược Nam, xin lỗi… và cảm ơn cô.”
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ xóa tin nhắn, ngước nhìn ra biển xa.
Hoàng hôn buông xuống.
Bố mẹ đang cùng An An bắt cua trên bãi cát.
Tiếng cười của con gái theo gió biển vang vọng khắp nơi.
Tôi cũng mỉm cười theo.
Lần này, tôi đã thành công – chống lại số phận.
[Hết]