Chương 3 - Danh Sách Cứu Mạng
3
“Tôi nói lại lần nữa — Hoặc ký giấy!
Hoặc cùng chết!”
“Tốt nhất đừng ép tôi. Tôi là người đã từng chết một lần rồi đấy.
Không ngại kéo theo vài đứa chết chung đâu!”
“Triệu Nhược Nam, mày điên rồi?!”
Bà mẹ chồng hét lên hoảng loạn, lùi nhanh về phía sau.
Chiếc răng giả “cạch” một tiếng rơi xuống sàn.
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào bà ta, Đầu dao lại dí thêm nửa phân về phía trước.
Giọng tôi khàn đặc, gần như không ra hơi:
“Tôi điên rồi đấy! Mẹ là người biết rõ nhất, đúng không?”
“Năm đó khi biết tôi mang thai con gái, chính tay mẹ đã đẩy tôi ngã từ trên cầu thang xuống! Khiến An An sinh non, suýt nữa hai mẹ con mất mạng!”
“Khi đó mẹ còn nói: ‘Ngã một cú, biết đâu rụng được đứa phá của!'”
Ký ức trào về như nước lũ.
Hôm ấy, tôi nằm trong vũng máu.
Cả nhà họ Chu đứng trên bậc thang nhìn xuống, ánh mắt thờ ơ như xem một trò giải trí.
Chu Thành Vũ còn bình thản châm thuốc, Miệng nói: “Phá thai hơn tám tháng mắc lắm, thế này đỡ tốn tiền.”
Mà bây giờ — Mũi dao đang dí ngay trước mặt họ.
Cả căn phòng chết lặng.
Cuối cùng họ cũng nhận ra… Người phụ nữ đang cười lạnh, miệng dính đầy máu này, Không còn là Triệu Nhược Nam ngoan ngoãn chịu đánh chửi như trước nữa rồi.
“Triệu Nhược Nam!” Bà mẹ chồng gào khóc, đập mạnh đùi:
“Nhà họ Chu cưới phải cô con dâu như mày, đúng là tổ tiên phù hộ rồi!”
Chu Thành Vũ thừa cơ đe dọa, Ngón tay gần như dí vào mặt tôi:
“Cô suy nghĩ cho kỹ đi! Giờ thì lên mặt đấy, nhưng ly dị rồi thì đừng có bò về cầu xin tôi quay lại!”
“Lúc đó, có chết đói ngoài đường tôi cũng mặc kệ!”
Hắn thở hồng hộc, hất hàm đưa ra “điều kiện”:
“Còn nữa! Cái bản danh sách đó, tôi nhượng bộ một chút, cho cô hai lựa chọn!”
“Một là: Cầm 200 triệu rồi cút, con gái là người nhà họ Chu, không đời nào để cô nuôi!”
Hắn cố tình cúi sát, hơi thở hôi hám phả lên mặt tôi:
“Hai là: Cái đứa phá của đó theo cô, Nhưng cô ra đi tay trắng!”
Hắn biết tôi sẽ không bỏ con. Hắn cố tình ép tôi lùi bước.
Tôi siết chặt tay con gái, bỗng bật cười:
“Vậy thì khỏi ly hôn.”
Tôi vỗ nhẹ lên gương mặt tái nhợt của hắn, cười như gió lạnh:”Tôi đợi anh chết. Tài sản đương nhiên sẽ về tay tôi và con gái.”
“Cô…!”
Chu Thành Vũ mặt mày xám ngoét.
Lúc này hắn mới chợt nhận ra — Người phụ nữ đang cầm dao trước mặt hắn, Từ lâu đã tính hết mọi đường lui.
Tôi không ngờ, cha chồng thừa lúc tôi sơ hở, bất ngờ lao lên giật lấy con dao.
Ngay khi lưỡi dao rời tay, ông ta tóm chặt cổ tay tôi, bóp đến mức xương phát ra tiếng rắc.
Trong tiếng con gái khóc xé ruột xé gan, Tôi bị thô bạo lôi vào phòng ngủ, Đầu va mạnh vào khung cửa, máu nhuộm đỏ sàn gạch trắng.
Chúng còn độc ác hơn tôi tưởng.
Chúng hàn chặt cửa phòng ngủ.
Điện thoại bị tịch thu.
Tôi kịp thấy khoảnh khắc cuối cùng: Chu Thành Vũ đang rút nốt 10 triệu còn lại trong tài khoản của tôi.
Ngày đầu tiên bị nhốt.
Bà mẹ chồng mang đồ ăn tìm được đổ vào bát chó, cố tình đặt ngay trước khe cửa. Vừa cười ghê rợn, vừa mỉa mai:
“Một đứa phá của lại đẻ ra một đứa phá của. Ngày xưa đã bị dìm chết trong lồng heo rồi!” “Nhịn đói ba ngày xem mày còn cứng đầu không?!”
Tôi cuộn mình ở góc tường, Liếm từng giọt nước rửa chân rỉ qua khe gạch.
Ngày thứ hai.
Trời 38 độ.
Cục nóng hầm hập, điều hoà ngoài cũng ngừng chạy.
Tôi toàn thân rã rời, khô khốc vì thiếu nước.
Đành phải xé rèm cửa, Hứng lấy nước tiểu của chính mình.
Ngày thứ ba.
Tôi nghe thấy tiếng con gái từ phòng bên, Giọng khản đặc, nghẹn ngào:
“Mẹ ơi… An An sợ…”
Tôi cố gắng gõ cửa, tay đầy máu và thịt nát bấy. Ý thức dần mờ đi. Tôi sắp không chịu nổi nữa.
Ngay khoảnh khắc tôi gần như muốn buông xuôi, Tôi nghe thấy tiếng cha mẹ gọi vang từ ngoài cổng.
Tôi sắp được cứu rồi!
Tôi sẽ trả thù!
Tôi tuyệt đối không khuất phục!
Ý nghĩ đó như ngọn lửa cháy rừng rực trong đầu tôi.
“Nhược Nam…”
Khi cha mẹ cuối cùng cũng phá cửa xông vào, Tôi lảo đảo lao vào lòng họ…
Tất cả căm hận, Đến giây phút đó, Đều hoá thành uất ức.
Nhưng câu đầu tiên họ nói ra đã khiến tôi như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
“Con gái à… hiến thận cho nó đi.”
Giọng bố khàn đặc: “Phụ nữ ly hôn rồi… còn đau khổ hơn cả cái chết.”
Mẹ tôi run rẩy đặt tay lên má tôi: “Mẹ biết con khổ… nhưng đó là số phận của phụ nữ…”
Khoảnh khắc đó, tôi bật cười. Khóe môi còn dính vết máu khô, nhưng nụ cười của tôi còn thảm hại hơn cả khóc.
Thì ra, tuyệt vọng nhất là khi người mình liều mạng muốn bảo vệ, lại chính tay đẩy mình trở về địa ngục.
Tôi khẽ gạt tay mẹ ra, giọng lạnh lẽo:
“Tốt. Rất tốt. Nếu bố mẹ không muốn tận mắt thấy con chết…”