Chương 6 - Đánh Chồng Thành Thái Tử
Về sau này, ta đã nói quyết định của mình cho chàng biết.
“Ngày nào chàng muốn đổi Thái tử phi, nhất định phải nói với ta, ta sẽ nhường chỗ cho người đó. Nếu chàng muốn nạp thiếp hay gì cũng phải nói cho ta biết, ta sẽ không cản, chỉ cần để ta rời đi là được.”
Tốt nhất là chàng có thể trả lại ta gấp đôi ba ngàn lượng bạc kia, nhưng nửa câu này ta tạm thời chưa nói.
Nếu chàng ngồi vững vị trí Thái tử, tiền bạc sẽ không thiếu. Còn nếu không ngồi vững, ta cũng chẳng đòi được tiền.
“Sẽ không có ngày đó đâu.”
Chàng như đoán được suy nghĩ của ta, ôm lấy ta, giọng nói có chút lạ lùng, như đang cố nhịn cười: “Phu quân là của nàng, bạc cũng là của nàng, không chỉ ba ngàn lượng đâu.”
Tạm thời tin chàng vậy, nhưng ta vẫn còn một điều lo lắng.
“Ta hơi lo lắng cho ngoại tổ phụ.”
Ta sợ ông vì ta mà bị liên lụy.
“Nương tử yên tâm.” Úy Kính An tiện tay lấy ra từ ngăn bí mật trong xe ngựa một bức thư đưa cho ta.
“Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Bức thư này lại là do ngoại tổ phụ ta viết, trong đó nói rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, Úy Kính An đã sắp xếp cho ông một con đường buôn bán, chính là chuyến đi Tây Vực mà ông mong đợi cả đời nhưng chưa thể thực hiện.
Ông sẽ đi cùng một đoàn thương lớn, rất an toàn, có thể vài năm nữa mới trở về, bảo ta đừng lo lắng.
Ngày viết thư này là hai tháng trước!
“Úy Kính An!”
“Nương tử, có cần ta quỳ trên tấm ván giặt không?”
Người này sao lại có vẻ mong đợi như thế?
18.
Thế là ta bị Úy Kính An dụ dỗ quay về kinh thành.
Sau đó, ta chính thức được sắc phong, trải qua đầy đủ các nghi lễ, trở thành Thái tử phi danh chính ngôn thuận của chàng.
Ta đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống, đồng cam cộng khổ cùng chàng.
Nhưng rồi ba tháng, nửa năm, một năm trôi qua, chẳng có cơ hội để thể hiện!
Mỗi ngày, việc ta làm nhiều nhất là luyện võ, đọc sách, xem tranh, nói chuyện phiếm với các tỳ nữ, nghe Úy Kính An kể những chuyện kỳ lạ trong triều đình và cách chàng đối phó với chúng.
Cuộc sống của ta giống như một con sâu gạo.
Thỉnh thoảng tham dự yến tiệc trong cung, ngồi bên cạnh Úy Kính An, cũng chẳng có ai gây rắc rối cho ta.
Lại một thời gian trôi qua, tại một đại yến, ta gặp lại Tưởng Hiền Quân và biểu muội của nàng ta, hai người họ nói chuyện với ta bằng giọng điệu châm chọc, lúc đó ta mới biết có lời đồn rằng Thái tử sẽ nạp lương đệ vì ta không có con.
Chuyện đó có thể trách ta sao?
Úy Kính An mỗi tháng đều chọn ngày để chung phòng với ta, bình thường dù ta có khiêu khích khiến chàng động lòng, chàng cũng cố nhịn, chẳng biết lại mắc phải bệnh gì nữa!
Ta hỏi chàng, chàng chỉ vuốt lưng ta, tỏ vẻ tội nghiệp mà nói: “Việc sinh con đẻ cái đối với nữ tử như đi qua cửa tử. Ta đã hỏi danh y, nếu qua tuổi hai mươi thì an toàn hơn, mà nàng mới mười chín thôi. Nương tử nỡ lòng bỏ ta sao?”
Chàng lại giả vờ tội nghiệp, ta tức chết đi được!
“Nhưng mọi người đều giục chàng nạp thiếp.”
“Ta sẽ khiến họ câm miệng.”
Sau đó, ta không còn nghe ai nói thêm gì nữa, chỉ nghe tin Úy Kính An phát hiện ra một đại án chấn động triều đình.
Không chỉ liên quan đến dân chúng, mà còn liên quan đến dòng dõi hoàng gia, được gọi là vụ bê bối lớn nhất của triều đại này cũng không quá lời.
Hoàng thượng giận dữ, triều đình chấn động, vô số quan viên lớn nhỏ bị liên lụy.
Sau vụ này, Hoàng thượng lâm bệnh nặng không gượng dậy nổi, triều đình hỗn loạn, Úy Kính An nhân cơ hội này nắm giữ quyền lực, và ta không còn thấy Tưởng Hiền Quân hay những gương mặt quen thuộc đó nữa.
Một năm sau, Hoàng thượng băng hà, Hoàng hậu “tuẫn tình”.
Úy Kính An kế vị, ta trở thành Hoàng hậu.
Chàng lấy lý do quốc tang để từ chối việc tuyển tú nữ.
Ba năm sau, khi các triều thần lại đề cập đến việc Hoàng thượng chưa có con nối dõi và cần mở rộng hậu cung, Úy Kính An thẳng thừng tuyên bố rằng, vì có nhiều huynh đệ nên sẽ chọn người kế vị bằng cách nhận con nuôi.
Những hoàng tử vốn chưa từ bỏ tham vọng, dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, bọn họ đấu đá lẫn nhau đến mức khói lửa mù trời.
“Khi yến tiệc cuối năm diễn ra, ta có thể không tham dự được không?” Ta mang thai năm tháng thì đúng vào dịp năm yến.
Hoàng hậu mà không xuất hiện sẽ lại khiến các triều thần sinh ra lắm điều suy đoán, nhưng nếu xuất hiện, thì sẽ làm xáo trộn kế hoạch của Úy Kính An.
“Không cần bận tâm.” Chàng múc một thìa canh đưa cho ta: “Uống thêm một ngụm nữa.”
“Khó uống lắm, để lát nữa ta uống.”
Cái thai này của ta không mấy ổn định, từ các danh y trong dân gian đến các ngự y trong cung đều khuyên ta cần dưỡng thai cẩn thận.
“Nương tử không ngoan rồi.” Ánh mắt chàng nhìn ta đầy thương xót, đến mức ta không thể từ chối, đành phải uống hết.
Mang thai đủ chín tháng, cuối cùng ta cũng sinh sớm, quá trình có phần nguy hiểm, may mắn nhờ chuẩn bị chu đáo, cuối cùng mẹ con ta đều bình an.
Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy tinh thần khá tốt, nhưng Úy Kính An lại ôm ta khóc nức nở.
Ta chưa từng thấy cảnh tượng này, cung nữ và thái giám sợ hãi đến mức quỳ đầy đất, cuối cùng ta, người vừa mới sinh, phải khuyên nhủ chàng ngừng khóc!
Ngày hôm sau, chàng lập tức phong con trai bọn ta là Thái tử Thừa Cẩn. Mãi đến lúc này, toàn bộ văn võ bá quan mới biết Hoàng hậu đã hạ sinh hoàng tử.
Các hoàng tử đã bị Úy Kính An đấu cho tơi tả từ lâu, khi nhận ra mình vừa mất cả vợ lẫn binh, những người thông minh hơn đều lặng lẽ rút lui.
Còn những kẻ ngu ngốc muốn làm phản, chưa kịp gây dựng thế lực đã bị chặt đầu.
Khi Thừa Cẩn lên ba tuổi, triều đình đã không còn sóng gió, thiên hạ bước vào thời kỳ thịnh thế.
Úy Kính An tỏ ra quyết đoán và biết trọng dụng hiền tài, duy chỉ có ta là điều khiến chàng không cho phép bất kỳ ai động vào. Chuyện tuyển phi mà các lão thần từng nhắc đến đã biến mất từ lâu, các đại thần mới vào triều đều biết điều, không ai dám chạm vào điều cấm kỵ này.
Nội tổ phụ và cha ta đã sớm cáo lão về quê, ngoại tổ phụ của ta tuổi đã cao, sau khi hoàn thành giấc mộng Tây Vực cũng không còn muốn đi xa nữa, được phong một tước vị không lớn không nhỏ, hàng ngày an nhàn dưỡng hoa, thả chim.
Năm thứ mười Úy Kính An lên ngôi, vào ngày sinh thần của ta, bọn ta không tổ chức tiệc lớn, chỉ bày biện một bàn tiệc rượu trong hậu viện.
Chàng ôm ta, cùng thưởng trăng và nhâm nhi rượu.
“Ta biết nương tử không thích sự gò bó của chốn cung đình, đợi đến khi Thừa Cẩn trưởng thành, ta sẽ truyền ngôi cho con. Khi đó, ta sẽ cùng nương tử làm tướng quân, hiệp sĩ, đi đánh sơn tặc.”
“Thật sao?”
Úy Kính An ngay lập tức viết xong chiếu thư.
Ta thực sự không ngờ chàng lại sẵn lòng làm đến mức này.
“Cuộc đời này của ta như một giấc mộng đẹp.” Ta ôm chàng thật chặt: “Nếu là mộng thì mong rằng đừng tỉnh dậy.”
Chàng bật cười vì ta.
“Đồng Đồng, không phải mộng.”
Úy Kính An như khi còn trẻ, lại xoa đầu ta.
“Đây là… sự viên mãn mà nàng và ta đáng được hưởng.”
(Chính văn hoàn)
Phiên ngoại của Úy Kính An – “Giải mã”
Nửa năm trước khi về kinh, ta đã có một giấc mơ.
Giấc mơ ấy rất dài, kéo dài qua hai kiếp.
Kiếp đầu tiên, ta gặp lại Đồng Đồng, không phải vào năm nàng tròn mười lăm trong buổi săn bắn mùa thu, mà là ba năm sau.
Khi đó, ta đã là Thái tử, trong một lần tuần du phía Nam, bị thích khách vây đánh, trong lúc nguy cấp, ta được một đội hiệp sĩ đi ngang qua cứu giúp.
Thủ lĩnh của đội hiệp sĩ là một nữ tử.
“Tại hạ là Mạnh Kiều Đồng.” Nàng mang theo vẻ hào sảng của con cháu giang hồ: “Ta đến đây để tiêu diệt sơn tặc. Quan phủ nơi này vô dụng, ta liền chiêu mộ một số người giúp sức.”
Khi biết ta là Thái tử, nàng ngạc nhiên không thôi.
“Ngài là Thái tử đương triều?”
Ta nghe nàng lẩm bẩm: “Sao lại có người đẹp thế này chứ.”
Nghe người khác khen ta đẹp, ta chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng khi nàng nói câu đó, lòng ta lại cảm thấy vui mừng lạ lùng.
“Người của ngài chết nhiều quá, nếu còn thích khách nữa thì nguy hiểm lắm, để ta bảo vệ ngài một đoạn đường.”
Ta hỏi nàng tại sao biết nguy hiểm mà vẫn muốn giúp ta, nàng đáp: “Ta nghe nói người đã làm được nhiều điều tốt cho bách tính. Thay vì để mấy kẻ vô dụng khác làm Thái tử, thà để người làm còn hơn.”