Chương 1 - Đánh Chồng Thành Thái Tử
Phu quân ta khi vừa được sắc phong Thái tử, lại đang bị ta phạt quỳ trên tấm ván giặt.
Bỗng dưng y lại trở thành Thái tử sao?
Nhìn thái giám truyền chỉ, ta nghi ngờ rằng cách thức thức dậy sáng nay của mình có chút sai lầm.
Khi ta quỳ xuống đất, nghe những lời khen ngợi dài dòng kia, ta mơ hồ nhớ lại, không lâu trước, một vị sư đi ngang xin cơm đã hỏi ta:
“Rồng bị giam cầm ở nước cạn. Ngươi đối đãi phu quân như thế này, nếu hắn trở thành Hoàng đế, sẽ đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi có từng nghĩ tới chưa?”
“Có lẽ sẽ chém ta?”
“Thế mà ngươi còn…”
Về điểm này, ta rất yên tâm: “Trước hắn còn mười một Hoàng tử nữa.”
Thái giám truyền chỉ sau đó còn tuyên gì nữa ta cũng chẳng nghe rõ, mồ hôi lạnh toát ra khi ta lặp đi lặp lại trong đầu những hình phạt tàn khốc như xé xác, thiêu đốt, hay lăng trì.
Ta quyết định nhanh chóng, chạy trốn là điều cấp bách!
Nhưng còn chưa kịp trốn, thì phu quân đã nắm lấy cổ ta.
“Nương tử.” Y ôm ta vào lòng: “Chúng ta trở về kinh thành thôi.”
Úy Kính An vẫn giữ nụ cười tươi trên gương mặt trắng trẻo, nhưng sao mà lại đáng sợ đến thế này!
1.
“Hoan nghênh Thái tử, Thái tử phi trở về kinh thành!”
Thái giám và thị vệ quỳ đầy đất, ta bị tiếng hô vang đầy khí thế của họ làm cho giật mình.
Thái tử phi, ai cơ?
Ta ư? Vừa rồi không chú ý nghe, chẳng lẽ cả ta cũng được sắc phong?
Khoan đã, ta hiểu rồi, trở thành Thái tử thì việc bỏ vợ sẽ bị mang tiếng xấu, nhưng nếu vợ chết thì lại là chuyện khác!
Thái tử phi này không phải là ân sủng, mà là chiếc lưỡi đao đoạt mạng.
Mệnh ta hết rồi!
Còn chưa kịp giãy giụa chạy trốn, ta đã bị Úy Kính An nhấc lên cho vào xe ngựa.
Không đúng, ta lần đầu tiên phát hiện ra y có sức lực lớn như vậy!
Úy Kính An trước giờ là người tay không thể xách, vai không thể gánh, làm sao mà có sức mạnh như thế này?
“Chàng làm sao…” Vừa nghĩ đến thân phận hiện giờ của chàng, những lời ta định nói liền nuốt ngược trở lại.
Dù chàng có lừa ta thêm lần nữa thì có thể làm gì được đây, chẳng lẽ lại như thường ngày, đánh chàng một trận?
Chàng không lập tức xử trảm ta đã là may mắn lắm rồi. Vẫn là nghĩ cách trốn khỏi kinh thành trước khi về thì hơn!
“Phu quân của nàng bỗng nhiên khỏe mạnh hơn, có phải nàng đang thắc mắc lý do chăng?”
Ta cẩn thận ngước mắt nhìn chàng.
Chàng thở dài: “Nàng ngày thường thích nhất là xem những bức tranh về các tướng quân.”
Ta co người lại một chút.
“Thậm chí còn chảy nước miếng khi nhìn thấy những nam nhân mạnh mẽ cởi trần.”
Trời cao ơi, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà ta cũng không thể rửa sạch tội lỗi này!
Từ nhỏ ta không thích kim chỉ thêu thùa, cũng không ưa mấy thứ cầm kỳ thi họa mang vẻ cao nhã, chỉ thích nghe các câu chuyện về tướng quân, múa kiếm múa thương, mộng tưởng có ngày được xông pha chiến trường.
Nhưng tiếc thay, thiên phú có hạn, lại là phận nữ nhi, không thể ra trận.
Chính vì lẽ đó, ta thực sự đố kỵ với những nam nhân cường tráng, tại sao ta lại không có được thân thể như vậy?
“Ta không có.”
“Suốt hơn hai năm qua, nương tử bắt phu quân làm việc nhà, gánh nước, nhóm lửa, cày bừa, tưới phân.”
Chàng nói một chữ, đầu ta lại cúi xuống một chút.
“Chính vì thế mà phu quân không còn là một thư sinh yếu đuối không đủ sức trói gà nữa.”
A? Hóa ra chàng bây giờ khỏe mạnh, không còn yếu đuối, thực sự là nhờ ta huấn luyện tài tình!
Ta đấm tay lên bàn, cảm thấy hối tiếc.
Biết trước như thế, ban đầu hà tất phải như vậy! Ta luyện chàng thành kẻ khỏe mạnh để làm gì?
“Nương tử, nàng đấm bàn làm gì vậy.”
Úy Kính An mỉm cười nhìn ta, kéo tay ta đặt lên ngực chàng.
“Không phải nương tử thích đấm phu quân sao?”
2.
“Ta không có, không phải, đừng nói bậy!”
Ta vùng vẫy, cuối cùng cũng dùng hết sức lực mới thoát ra được.
Chàng lại đưa tay tới, chạm vào mặt ta: “Mặt đỏ hết lên rồi kìa.”
Ta thực sự muốn đấm chàng một trận, nhưng chàng lại nghiêm túc ngay sau đó.
“Nương tử nói đúng, thú vui giữa phu thê làm sao có thể gọi là đấm đá được? Nương tử nhà ta chỉ đấm những kẻ vô lại dám bắt nạt phu quân thôi.”
Lời chàng nói khiến mặt ta càng đỏ hơn, điều này không khỏi nhắc ta đến duyên nợ giữa hai ta.
Ban đầu, ta không nên ra tay cứu mỹ nhân!
3.
Nói đến chuyện này, ta và Úy Kính An cũng coi như môn đăng hộ đối.
Chàng là Thập nhị hoàng tử của Hoàng thượng, ta là cháu gái đích tôn của một vị đại thần nhị phẩm.
Nhưng mẹ ta mất khi ta mới sáu tuổi. Úy Kính An sinh ra đã không có mẹ.
Kế mẫu của ta thế lực lớn, tìm cớ đẩy ta về quê, may mắn thay người ở trang trại đều được ngoại tổ của ta ngấm ngầm mua chuộc và thay thế, vì thế ta chưa từng phải chịu khổ.
Chỉ là do cha ta không cho phép, mấy lần thương lượng cũng không thể đưa ta về Giang Nam.
Ngoại tổ phụ rất thương ta, mỗi năm buôn bán đều cố tình đến kinh thành thăm ta, không chỉ cho ta học thư họa, còn cho học võ, khiến cuộc sống của ta còn thoải mái hơn cả khi ở phủ.
Úy Kính An thì khổ hơn nhiều, mẹ chàng là cung nữ thân cận của Thục phi, sau này được Hoàng thượng sủng ái một đêm, chỉ phong làm Thường tại, rồi sinh hạ chàng xong thì qua đời.
Trong cung ngoài cung đều đồn rằng đó là “lưu tử diệt mẫu” (giữ con giết mẹ).
Ta cũng sớm nghe nói, Thập nhị hoàng tử sống không dễ dàng trong cung.
Úy Kính An và ta vốn không nên có bất kỳ liên hệ nào.
Nhưng thật trùng hợp, vào năm ta tròn mười lăm tuổi, không hiểu sao Hoàng thượng bỗng nhiên nổi hứng, nhất quyết tổ chức một buổi săn bắn mùa thu.
Ngài chỉ định rằng tất cả con cháu chính thống của quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều phải tham gia.
Cha ta lúc đó mới nhớ đến ta, trưởng đích nữ được nuôi ở quê, liền phái người đón ta về nhà.
Thực ra chúng ta đều biết rõ, đây chỉ là một thủ tục hình thức, sau khi cuộc săn bắn mùa thu này kết thúc, ngoại tổ của ta sẽ bỏ tiền ra để cha ta thả người, đưa ta về Giang Nam gả đi.
Thậm chí người mà ta sẽ lấy cũng đã được ta ngấm ngầm lựa chọn, là một nam nhân nho nhã tuấn tú, khi gặp ta còn đỏ mặt. Dù không đủ mạnh mẽ để làm tướng quân, nhưng về gia thế, tất cả đều phù hợp với mong đợi của ta, quan trọng nhất là gia thế của chàng không vượt qua được nhà ngoại tổ của ta.
Nghĩ đến việc ngoại tổ ngày càng già đi, ta cũng đồng ý với hôn sự này.
Vì vậy, đối với ta, cuộc săn bắn mùa thu chỉ là một thủ tục, ta không kết giao với nam nữ nào khác, cũng không có ý định tìm một phu quân ở kinh thành, nên tránh xa đám con cháu nhà quan này.
Không ngờ khi ta đi dạo, lại đến tận hậu sơn, nhìn thấy bốn thanh niên đang đẩy ngã một mỹ nhân mặc trang phục cưỡi ngựa xuống đất, còn muốn cưỡi lên người nàng!
Thật quá đáng! Giữa ban ngày ban mặt mà bọn họ định làm gì đây?
Ta liền nấp trong rừng, bắn mấy mũi tên lạnh về phía bọn chúng!
Đợi đến khi đám người đó bị dọa chạy hết, ta kéo mỹ nhân đứng dậy rồi chạy.
Trời không chiều lòng người, đột nhiên trời đổ mưa lớn, ta đành tìm một hang động để tránh mưa.
4.
Ta nhớ đến đoạn này, trời như muốn hợp cảnh, bỗng đổ cơn mưa lớn giống hệt như ngày ấy, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái xe ngựa.
“Mưa rồi.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Úy Kính An cảm thán: “Cơn mưa này khiến ta nhớ lại lần đầu gặp nàng, nương tử thật là hào sảng, cởi y phục trước mặt ta, còn mời ta cùng làm.”
Mặt chàng đỏ lên, mặt ta thì tái xanh.
Chàng đúng là không biết giữ mồm giữ miệng!
Ta không nhịn được, cuối cùng đấm chàng một cái!
Chàng la lên một tiếng đầy cường điệu.
“Điện hạ?” Bên ngoài lập tức vang lên tiếng hỏi thăm của thị vệ.
Ta vội thu tay lại, tim đập thình thịch, chết rồi, quên mất chàng đã trở thành Thái tử rồi!
Không biết ta có bị coi là phạm thượng, và liệu có bị đánh đòn không?
“Lui ra xa.” Giọng nói của Úy Kính An lạnh lùng, khác hẳn với người mà ta quen biết, khiến ta vô thức lùi về góc khoang xe.
Chàng nhìn sang, hơi ngẩn ra, rồi lại tiến tới, nắm lấy tay ta: “Ta không nói nàng.”