Chương 5 - Sự Bại Lộ - Đắng Thiếp Nàng Hầu

5.

Thái phi lập tức cau mày: “Làm cái gì? Ở đây còn đang đ.ánh b.ài đấy.”

Thế tử quay qua nhìn Thái phi, ngữ khí mềm mại hơn đôi chút:

“Tổ mẫu không có chuyện gì đâu, tôn nhi muốn đưa nàng đi hỏi một vài câu.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thái phi hỏi.

“Lâm mỹ nhân và Mật di nương đều sinh non, tôn nhi đến đưa Bảo di nương trở về hỏi chuyện.”

Nghe được hai vị di nương đều sinh non, Thái phi cũng lắp bắp kinh hãi: “Tết nhất làm sao lại xảy ra sự tình này?”

Phát sinh ra loại sự tình này, đương nhiên di nương ở hậu viện đều có hiềm nghi, chắc chắn là muốn hỏi rồi.

Thái phi nhìn nhìn ta: “Muốn hỏi chuyện thì hỏi ở đâu chẳng được, hỏi ở đây đi.”

Lão nhân gia khí phách lên tiếng, Thế tử không phản bác.

Chờ đến khi Phương cô cô thu dọn xong một gian phòng ấm áp, hắn liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Ta mặc áo khoác vào, đi theo hắn.

Có lẽ vì có Thái phi bảo vệ, tự nhiên ở trước mặt hắn sinh ra một chút oan ức. Chuyện này vừa nhìn đã biết không liên quan gì đến ta, còn tới hỏi ta điều gì đây?

Vì thế, sau khi tới Noãn Các ta không nói lấy một lời, chỉ cúi đầu ngồi ở chỗ đó, dự định hắn hỏi cái gì ta cũng đều đáp trả bằng sự hờ hững.
Ai mà biết rằng, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đặt câu hỏi.

Ta thực sự không nhịn được mà nhìn trộm hắn một cái, lại phát hiện người này thế mà ngủ mất rồi.

Hắn bọc áo lông chồn, cứ như vậy nằm trên giường mà ngủ?

Ta nghẹn một hơi trong cổ họng.

Chuyện này là như thế nào? Không phải muốn thảm vấn ta sao? Bày ra đủ loại thái độ, tới đây lại chẳng nói một lời lại đi ngủ mất, hắn đang làm cái trò gì đây?

Ta nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt hắn, giơ quả đấm tới trước mặt hắn so đo. Chỉ có ở trên địa bàn của Thái phi, chỉ khi người này ngủ rồi, ta mới dám vươn nắm tay tới trước mặt hắn mà so lấy một lần.

Nhưng trong một cái chớp mắt, đôi mắt hắn đột nhiên mở ra, ngay sau đó túm chặt cánh tay của ta: “Bảo di nương to gan thật đấy.”

Hắn chậm rì rì liếc mắt nhìn ta:

“Cũng thật biết giả vờ.”

Tâm ta nhảy loạn, hắn nhìn ra điều gì rồi?

Hắn nói xong lời này lại dùng sức một chút nhấc ta lên trên giường: “Đi lên, ngủ!”

Ta không hiểu ra làm sao, lúc này rồi còn ngủ thế nào được?

Nhưng mà hắn không muốn trả lời ta, còn duỗi tay tới cởi áo khoác của ta ra. Trong lòng ta nhảy dựng, cái áo khoác này chính là cái mà ta đã tự khâu.

Bên trong thiếu hụt nên ta đã dùng da lông tương tự để thay thế, nghĩ dù sao mặc ở bên trong cũng không có người phát hiện, không nghĩ tới hôm nay lại bị bại lộ trước mặt hắn!
Ngàn vạn lần hắn đừng phát hiện ta động đậy.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, hắn thực sự đã thấy được một khối da lông ta đã thay thế kia. Tay hắn ngừng lại một chút rồi ngồi bật dậy.

Áo khoác cũng bị hất tung ra.