Chương 11 - Hy vọng trong bóng tối - Đắng Thiếp Nàng Hầu
11.
Là bút tích của hắn, cũng là giọng điệu của hắn.
Hắn nói hiện tại đã thi đậu công danh, đảm nhiệm chức huyện lệnh ở An Nam, mặc dù chức quan không cao nhưng có thể nuôi sống ta vẫn còn dư dả. Hắn biết tình cảnh gian nan ở Vương phủ của ta, hài tử cũng đã mất, mười phần đồng tình với hoàn cảnh của ta, muốn mang theo ta bỏ trốn.
Tết hàn thực ngày đó, hắn hẹn ta, vào thời điểm thủ vệ trong Vương phủ nghỉ ngơi thì gặp mặt hắn, hắn muốn dẫn ta đi.
Ta nắm tờ giấy trong tay, bùi ngùi mãi không thôi. Vốn cho rằng cuộc đời còn lại của ta vẻn vẹn chỉ còn lại báo thù, không nghĩ tới thế mà còn có một người bằng lòng chấp nhận ta, cho ta cuộc sống mới.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị nhận được một mảnh giấy như vậy, chuyện cũ trước kia chợt dâng lên trong lòng, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Tết Hàn thực đêm hôm đó, ta ăn mặc chỉnh tề, trong tay ôm một kiện áo khoác, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa phòng đột ngột bị Thế tử gia mạnh mẽ đá văng.
Mặt mày hắn vương đầy sương lạnh vọt vào, trông thấy dáng vẻ ta đã chuẩn bị sẵn để ra ngoài, sắc mặt hắn lại đen hơn. Hắn bước tới nắm chặt cánh tay ta, lạnh giọng hỏi: “Muốn đi đâu?!”
Ta nghi hoặc nhìn hắn, nhấc y phục trên tay:
“Nghe nói gia uống rượu xong, thiếp thân đang chuẩn bị đi tiếp gia.”
“Tiếp ta?” Trong giọng nói của hắn vẫn có chút không tin tưởng.
Ta yêu kiều dính tới bên người, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Thiếp thân đều cầm tới áo khoác này, còn có thể đi đâu được?”
Vành tai Thế tử chợt đỏ lên.
Ta khẽ cười một tiếng, ôm lấy cánh tay hắn hờn dỗi: “Gia cứ như vậy xông tới hỏi tội, là nghe ai nói hươi nói vượn? Có phải là đích tỷ không?”
Ta cố ý tức giận: “Đích tỷ đúng là quá đáng! Ngày thường luôn lấy cớ Thế tôn sinh bệnh gọi ngài rời khỏi đây còn chưa tính, thế mà còn hắt bát nước bẩn này lên người thiếp thân thì không thể nhẫn nhịn được! Chuyện này cần ba mặt một lời nói cho rõ ràng!”
Vừa nói vừa lôi kéo Thế tử gia đi đến Ngọc Lan Đường của đích tỷ. Trong viện của nàng lại im ắng đến mức quỷ dị, người hầu hạ cũng đều không có. Cảm thấy quá mức kỳ lạ, đột nhiên bên trong nội thất vọng ra âm thanh động tình của nam tử, kêu một tiếng “Lục nương.”
Nghe được âm thanh này, đôi mắt của Thế tử trong nháy mắt đỏ ngầu. Không màng ta cản trở, “ầm” một tiếng đá văng cửa phòng.
Ta không đi vào, chỉ ở bên ngoài chặn những nha đầu bà tử muốn vào. Nha đầu bà tử kích động nhất là Lỗ ma ma. Bà ta nhiều lần phá tan phòng thủ, muốn chạy tới bắt lấy mặt của ta nhưng bị các bà tử khác chặn lại, chặt chẽ ấn xuống.
Ta nhìn mặt bà ta đã bị ấn xuống, thật giống một con chó đang nằm rạp trên mặt đất.
Chỉ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng kêu rên xin tha thứ cùng tiếng khóc kêu của nữ tử, ta lười biếng cười cười, thờ ơ gõ gõ móng tay.
Đích tỷ, ngươi muốn đưa đại lễ cho ta, ta giao nguyên lại cho ngươi đây, ngươi có vui mừng không?
Sỡ dĩ, ta dám làm như vậy, là bởi vì ta chắc chắn với tâm ý của Thế tử dành cho ta.
Kiện áo khoác kia, khi mở ra ta mới biết được, bên trong dùng tơ hồng thêu sinh thần bát tự của Thế tử gia!
Nếu không phải ta tự mình cắt kiện y phục kia, ta không biết Thế tử cũng có một mặt ôn nhu tinh tế như vậy. Phát hiện này cũng tiếp thêm dũng khí lớn lao để cho ta tính kế đích tỷ.
Mà nam nhân ở trong phòng kia, không phải ai khác, chính là cháu trai của Lỗ ma ma. Nói ra cũng thật buồn cười, hắn dường như là cóc ghẻ mơ ước đến thiên nga trắng như đích tỷ.
Hắn nhớ mãi không quên, mà ta chỉ cần bắt chước bút tích của đích tỷ gửi một phong thư cho hắn, nói cho hắn biết rằng đích tỷ đã hiểu được tình nghĩa của hắn, lại hẹn hắn vào phủ một lần.
Lâm vào tình yêu, người nào còn có đầu óc nữa?
Người nọ thấy được một mặt kia của đích tỷ, tự nhiên không tiếc vượt qua khói lửa. Cũng vừa lúc bị Thế tử bắt gặp tại trận.
Về phần vị hôn phu trước đó của ta…
Hắn tiếp nhận số tiền lớn để vứt bỏ hôn ước của chúng ta, từ lúc ấy người kia ở trong lòng ta cũng đã ch.ết. Ta làm sao có thể tin tưởng hắn mà cùng hắn vượt núi băng rừng?
Sự việc xảy ra ở Ngọc Lan Đường đã rất nhanh có được kết luận. Thế tử tự mình bắt gian trên giường, chứng cứ vô cùng xác thực.
Phu nhân Thế tử bị ban ch.ết, mà ta thuận lý thành chương được đề làm Trắc phu nhân, nuôi nấng tiểu thế tôn.
Ta không cảm thấy vui sướng, ta chỉ cảm thấy còn không bằng ch.ết đi. Đích tỷ đã ch.ết, thế gian này không còn điều gì khiến ta vực dậy tinh thần để tiếp tục sống.
Tinh thần ta bất ổn, bệnh nặng một trận.
Khỏi bệnh càng không dễ chịu.
Ta không muốn làm cái đồ bỏ Trắc phu nhân này, không nuôi nấng thế tôn còn đỡ, chờ tới khi khỏi bệnh, mỗi ngày hễ phải đối mặt với đứa nhỏ này, ta đều nhớ đến đứa bé đã mất của ta.
Mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc trôi qua đối với ta đều là một loại dày vò.
Ta rốt cuộc không chịu nổi.
Hôm nay, thế tôn tròn một tuổi.
Cũng là ngày đứa bé ch.ết yểu của ta tròn một năm.
Trong phủ vô cùng náo nhiệt làm sinh thần cho Thế tôn, một bàn đồ chơi để Nguyên Ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai.
Hài tử kia thế mà một tay bắt lấy bàn tính, một tay bắt lấy quan ấn, đung đưa giơ tới trước mặt ta, đem bàn tính cùng quan ấn đều nhét vào trong lồng ngực ta. Đứa bé nhếch môi, cười đến ngây thơ.
Một khắc kia, ta rơi lệ đầy mặt.
Sau khi trở về, ta ru ngủ Tiểu Thế tôn, làm một nhũ mẫu ôm đứa bé ngủ. Sau đó, ta thu xếp rất nhiều đồ vật đoán tương lai mà hài nhi đã chọn, ôm ở trước ngực, cầm theo ngọn nến, châm lên một mồi lửa trong phòng.
Khói rất nhanh đã dâng lên, ta mỉm cười mà nhìn.
Nhi tử, nương tới đây! Nương mang đồ vật đoán tương lai đến cho con đây. Con cũng chọn bàn tính, cũng chọn quan ấn, con chọn hết thảy đều đưa cho nương có được không?
Ngọn lửa bay ngập trời, ánh lửa cùng khói nhẹ dâng lên ngập đỉnh gian phòng. Thoáng chốc, ta nghe thấy tiếng hài tử khóc tê tâm liệt phế ở ngoài kia.
Là hài nhi của ta đang khóc đó sao? Đừng khóc mà, nương lập tức tới rồi đây.
Là bút tích của hắn, cũng là giọng điệu của hắn.
Hắn nói hiện tại đã thi đậu công danh, đảm nhiệm chức huyện lệnh ở An Nam, mặc dù chức quan không cao nhưng có thể nuôi sống ta vẫn còn dư dả. Hắn biết tình cảnh gian nan ở Vương phủ của ta, hài tử cũng đã mất, mười phần đồng tình với hoàn cảnh của ta, muốn mang theo ta bỏ trốn.
Tết hàn thực ngày đó, hắn hẹn ta, vào thời điểm thủ vệ trong Vương phủ nghỉ ngơi thì gặp mặt hắn, hắn muốn dẫn ta đi.
Ta nắm tờ giấy trong tay, bùi ngùi mãi không thôi. Vốn cho rằng cuộc đời còn lại của ta vẻn vẹn chỉ còn lại báo thù, không nghĩ tới thế mà còn có một người bằng lòng chấp nhận ta, cho ta cuộc sống mới.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị nhận được một mảnh giấy như vậy, chuyện cũ trước kia chợt dâng lên trong lòng, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Tết Hàn thực đêm hôm đó, ta ăn mặc chỉnh tề, trong tay ôm một kiện áo khoác, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì cửa phòng đột ngột bị Thế tử gia mạnh mẽ đá văng.
Mặt mày hắn vương đầy sương lạnh vọt vào, trông thấy dáng vẻ ta đã chuẩn bị sẵn để ra ngoài, sắc mặt hắn lại đen hơn. Hắn bước tới nắm chặt cánh tay ta, lạnh giọng hỏi: “Muốn đi đâu?!”
Ta nghi hoặc nhìn hắn, nhấc y phục trên tay:
“Nghe nói gia uống rượu xong, thiếp thân đang chuẩn bị đi tiếp gia.”
“Tiếp ta?” Trong giọng nói của hắn vẫn có chút không tin tưởng.
Ta yêu kiều dính tới bên người, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Thiếp thân đều cầm tới áo khoác này, còn có thể đi đâu được?”
Vành tai Thế tử chợt đỏ lên.
Ta khẽ cười một tiếng, ôm lấy cánh tay hắn hờn dỗi: “Gia cứ như vậy xông tới hỏi tội, là nghe ai nói hươi nói vượn? Có phải là đích tỷ không?”
Ta cố ý tức giận: “Đích tỷ đúng là quá đáng! Ngày thường luôn lấy cớ Thế tôn sinh bệnh gọi ngài rời khỏi đây còn chưa tính, thế mà còn hắt bát nước bẩn này lên người thiếp thân thì không thể nhẫn nhịn được! Chuyện này cần ba mặt một lời nói cho rõ ràng!”
Vừa nói vừa lôi kéo Thế tử gia đi đến Ngọc Lan Đường của đích tỷ. Trong viện của nàng lại im ắng đến mức quỷ dị, người hầu hạ cũng đều không có. Cảm thấy quá mức kỳ lạ, đột nhiên bên trong nội thất vọng ra âm thanh động tình của nam tử, kêu một tiếng “Lục nương.”
Nghe được âm thanh này, đôi mắt của Thế tử trong nháy mắt đỏ ngầu. Không màng ta cản trở, “ầm” một tiếng đá văng cửa phòng.
Ta không đi vào, chỉ ở bên ngoài chặn những nha đầu bà tử muốn vào. Nha đầu bà tử kích động nhất là Lỗ ma ma. Bà ta nhiều lần phá tan phòng thủ, muốn chạy tới bắt lấy mặt của ta nhưng bị các bà tử khác chặn lại, chặt chẽ ấn xuống.
Ta nhìn mặt bà ta đã bị ấn xuống, thật giống một con chó đang nằm rạp trên mặt đất.
Chỉ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng kêu rên xin tha thứ cùng tiếng khóc kêu của nữ tử, ta lười biếng cười cười, thờ ơ gõ gõ móng tay.
Đích tỷ, ngươi muốn đưa đại lễ cho ta, ta giao nguyên lại cho ngươi đây, ngươi có vui mừng không?
Sỡ dĩ, ta dám làm như vậy, là bởi vì ta chắc chắn với tâm ý của Thế tử dành cho ta.
Kiện áo khoác kia, khi mở ra ta mới biết được, bên trong dùng tơ hồng thêu sinh thần bát tự của Thế tử gia!
Nếu không phải ta tự mình cắt kiện y phục kia, ta không biết Thế tử cũng có một mặt ôn nhu tinh tế như vậy. Phát hiện này cũng tiếp thêm dũng khí lớn lao để cho ta tính kế đích tỷ.
Mà nam nhân ở trong phòng kia, không phải ai khác, chính là cháu trai của Lỗ ma ma. Nói ra cũng thật buồn cười, hắn dường như là cóc ghẻ mơ ước đến thiên nga trắng như đích tỷ.
Hắn nhớ mãi không quên, mà ta chỉ cần bắt chước bút tích của đích tỷ gửi một phong thư cho hắn, nói cho hắn biết rằng đích tỷ đã hiểu được tình nghĩa của hắn, lại hẹn hắn vào phủ một lần.
Lâm vào tình yêu, người nào còn có đầu óc nữa?
Người nọ thấy được một mặt kia của đích tỷ, tự nhiên không tiếc vượt qua khói lửa. Cũng vừa lúc bị Thế tử bắt gặp tại trận.
Về phần vị hôn phu trước đó của ta…
Hắn tiếp nhận số tiền lớn để vứt bỏ hôn ước của chúng ta, từ lúc ấy người kia ở trong lòng ta cũng đã ch.ết. Ta làm sao có thể tin tưởng hắn mà cùng hắn vượt núi băng rừng?
Sự việc xảy ra ở Ngọc Lan Đường đã rất nhanh có được kết luận. Thế tử tự mình bắt gian trên giường, chứng cứ vô cùng xác thực.
Phu nhân Thế tử bị ban ch.ết, mà ta thuận lý thành chương được đề làm Trắc phu nhân, nuôi nấng tiểu thế tôn.
Ta không cảm thấy vui sướng, ta chỉ cảm thấy còn không bằng ch.ết đi. Đích tỷ đã ch.ết, thế gian này không còn điều gì khiến ta vực dậy tinh thần để tiếp tục sống.
Tinh thần ta bất ổn, bệnh nặng một trận.
Khỏi bệnh càng không dễ chịu.
Ta không muốn làm cái đồ bỏ Trắc phu nhân này, không nuôi nấng thế tôn còn đỡ, chờ tới khi khỏi bệnh, mỗi ngày hễ phải đối mặt với đứa nhỏ này, ta đều nhớ đến đứa bé đã mất của ta.
Mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc trôi qua đối với ta đều là một loại dày vò.
Ta rốt cuộc không chịu nổi.
Hôm nay, thế tôn tròn một tuổi.
Cũng là ngày đứa bé ch.ết yểu của ta tròn một năm.
Trong phủ vô cùng náo nhiệt làm sinh thần cho Thế tôn, một bàn đồ chơi để Nguyên Ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai.
Hài tử kia thế mà một tay bắt lấy bàn tính, một tay bắt lấy quan ấn, đung đưa giơ tới trước mặt ta, đem bàn tính cùng quan ấn đều nhét vào trong lồng ngực ta. Đứa bé nhếch môi, cười đến ngây thơ.
Một khắc kia, ta rơi lệ đầy mặt.
Sau khi trở về, ta ru ngủ Tiểu Thế tôn, làm một nhũ mẫu ôm đứa bé ngủ. Sau đó, ta thu xếp rất nhiều đồ vật đoán tương lai mà hài nhi đã chọn, ôm ở trước ngực, cầm theo ngọn nến, châm lên một mồi lửa trong phòng.
Khói rất nhanh đã dâng lên, ta mỉm cười mà nhìn.
Nhi tử, nương tới đây! Nương mang đồ vật đoán tương lai đến cho con đây. Con cũng chọn bàn tính, cũng chọn quan ấn, con chọn hết thảy đều đưa cho nương có được không?
Ngọn lửa bay ngập trời, ánh lửa cùng khói nhẹ dâng lên ngập đỉnh gian phòng. Thoáng chốc, ta nghe thấy tiếng hài tử khóc tê tâm liệt phế ở ngoài kia.
Là hài nhi của ta đang khóc đó sao? Đừng khóc mà, nương lập tức tới rồi đây.