Chương 8 - Đằng Sau Vụ Nổ Kinh Hoàng
16
Không lâu sau, một tiếng nổ lớn vang lên rung chuyển cả ngọn núi.
Không cần đoán cũng biết, Phương Tuyền và Phương Triều đã chết tại chỗ, thi thể bị sức ép xé nát, cháy đen xen lẫn với máu đỏ, văng tứ tung, nhìn mà kinh hãi không nỡ nổi.
Mẹ tôi nghe thấy tiếng nổ, lập tức định lao ra ngoài, nhưng tôi đã giữ chặt bà lại.
Rất nhanh sau đó, có dân làng chạy lên núi, thấy cảnh tượng tang thương trước mộ ba tôi, lập tức quay đầu chạy về làng báo tin cho Phương Khánh Sơn.
Phương Khánh Sơn chạy đến như bay, vừa chạy vừa hét:
“Con trai tôi đâu?! Em dâu tôi đâu?! Hai đứa cháu gái của tôi đâu?!”
“Sao mà các người khổ thế chứ! Sao lại bị nổ chết thế này?! Sao lại có chất nổ?! Là tên súc sinh nào làm chuyện này?!”
Ngay khi ông ta đang gào khóc thảm thiết, tôi, mẹ tôi và em gái chen qua đám đông lao đến phía trước, cũng òa lên khóc:
“Anh Phương Tuyền! Anh Phương Tuyền đâu rồi?!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
“Sao lại có vụ nổ?!”
Phương Khánh Sơn lập tức túm lấy tôi:
“Còn… còn các người thì sao? Mấy người không sao à?!”
“Là Phương Tuyền gặp chuyện sao?”
“Sao chỉ có mình Phương Tuyền? Mấy người không phải cùng đi à?”
“Có phải vì cậu ta tỉnh lại rồi, sợ cậu ta đòi lại tiền và nhà nên cố tình giết cậu ta không?!”
Phản ứng của ông ta cực nhanh, chỉ vài câu đã đổ hết tội lên đầu gia đình tôi.
Tôi vừa khóc vừa buông ra câu khiến ông ta không bao giờ muốn nghe:
“Không chỉ có anh Phương Tuyền đâu… còn cả Phương Triều nữa!”
“Bác à, cả hai con trai bác đều chết rồi… bác tuyệt hậu rồi!”
Phương Khánh Sơn lảo đảo, không đứng vững nổi, đầu đập mạnh vào bia mộ của ba tôi.
Sau khi dân làng xác nhận rằng Phương Triều cũng đã thiệt mạng, ông ta hoàn toàn phát điên.
Chỉ tay vào ba mẹ con tôi, gào lên rằng chính chúng tôi đã cố tình giăng bẫy hãm hại ông ta.
Tôi kể lại đầu đuôi sự việc một cách rành mạch, còn mấy người bạn của Phương Triều cũng đứng ra làm chứng rằng chính Phương Tuyền đã dụ cậu ấy ra ngoài.
Phương Khánh Sơn lập tức suy sụp, lưng cong oặt xuống.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trong mắt ông ta hai chữ “hối hận”.
Bác gái thì phát điên, lao lên đánh, cấu xé ông ta đến mức gần như ngất đi, ông ta lại chẳng phản kháng, chỉ lặng lẽ trừng mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt như sói đói bị dồn đến chân tường.
Tôi biết… ông ta nhất định đang tính toán cách trả thù.
Nhưng tiếc là, ông ta không còn thời gian nữa rồi.
Khi chúng tôi được dìu xuống núi trở về nhà, cảnh sát đã chờ sẵn ở cửa.
Vừa thấy cảnh sát, Phương Khánh Sơn lập tức hoảng loạn, quay người bỏ chạy. Tôi lập tức chỉ tay hét lớn:
“Chú cảnh sát! Chính bác cháu định bỏ thuốc độc hại chết cả nhà cháu!”
Phương Khánh Sơn bị khống chế ngay sau đó, ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi rút từ túi ra một chiếc máy ghi âm, đưa cho cảnh sát:
“Đây là bằng chứng ghi lại cuộc nói chuyện giữa ông ấy và con trai, âm mưu giết hại cả ba mẹ con cháu.”
“Nhưng rất không may… con trai ông ấy vừa bị nổ chết rồi.”
“À không, cả hai đứa con trai đều chết cả rồi.”
“Hại người thì hại đến tận nhà đấy ạ. Giờ thì tuyệt hậu luôn rồi!”
Cả hiện trường náo động, xôn xao.
Sau khi cảnh sát kiểm tra nhà tôi, không phát hiện bất cứ dấu vết đầu độc nào, họ liền đưa Phương Khánh Sơn về đồn để thẩm vấn.
Chẳng bao lâu sau, ông ta thú nhận toàn bộ: đã mua pháo hoa rồi tự chế thành thiết bị nổ, nhằm giết chết ba mẹ con tôi.
Nhưng sai một bước, ông ta lại giết nhầm chính hai đứa con ruột của mình.
Luật sư của ông ta nói, nếu bác gái tôi chịu ký đơn bãi nại, ông ta còn có hy vọng được hoãn thi hành án tử.
Bác gái khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, nghiến răng nói:
“Phương Khánh Hải là người tốt như thế mà lại ra đi sớm, ngay cả con trai cũng không để lại!”
Luật sư lại nói:
“Nếu Phương Khánh Sơn bằng lòng từ bỏ toàn bộ tài sản, liệu có thể đổi lấy sự tha thứ không?”
Bác gái thoáng dao động, bắt đầu suy nghĩ.
Tôi bật cười khẩy:
“Bác cả cũng hài hước thật. Ông ta chết rồi thì bác gái dĩ nhiên là người thừa kế duy nhất, tài sản cũng về tay bác thôi.”
Nghe thế, nét mặt bác gái lập tức trở nên kiên quyết.
Kết quả cuối cùng: Phương Khánh Sơn bị tuyên án tử hình, thi hành ngay lập tức.
Ngày ông ta bị xử bắn, tôi chợt nhận ra một điều—chúng tôi đã sống lâu hơn kiếp trước tám tháng.
Kiếp nạn ấy… cuối cùng cũng đã qua rồi!