Chương 4 - Đám Mây Lênh Đênh

“Ba...đã đọc trộm nhật ký của con sao?”

Trong nhật ký, hầu như mỗi ngày tôi đều viết những dòng chữ muốn chết.

Ông ta cầm lấy thắt lưng: “Nói chuyện với ba mày kiểu gì đấy? Cái gì mà trộm? Mày nghĩ tao thích xem những thứ già mồm mà mày viết sao? Tao xem nhật ký của mày chẳng phải vì có trách nhiệm với mày à! Đừng nói nhảm nữa, mau tập đàn đi!”

Ông ta đã thấy nhật ký tôi muốn tự tử, nhưng không tin rằng tôi sẽ thực sự làm vậy.

Tôi nghe thấy ông ta nói với mẹ: “Đám trẻ con không ốm mà rên, tôi thấy nhiều rồi.”

“Tôi nghi ngờ Lý Miêu Miêu cố tình viết ra để cho tôi xem.”

“Muốn đe dọa tôi? Không có cửa đâu. Ông đây không để mình bị mấy trò vặt vãnh này lừa đâu, nó có gan thì cứ mua thuốc trừ sâu mà uống, tôi sẽ uống cùng nó!”

Đêm đó, tôi mang theo những vết thương khắp người khó lòng chợp mắt, những cuộc đối thoại như vậy từ sát vách vẫn liên tục lọt vào tai tôi.

Nhưng tôi không muốn chết.

Bởi vì Lục Tuần nói, ngày mai anh ấy sẽ đợi tôi cùng ngắm mây hồng.

5.

Tôi mong được gặp Lục Tuần.

Thực ra lúc đó tôi không biết gì về việc yêu sớm, tôi chỉ biết tôi thích Lục Tuần, giống như thích bầu trời đêm vừa mưa xong, thích mèo con liếm ngón tay tôi, thích lớp nước lạnh trên lon coca khi lấy ra từ tủ lạnh.

Đó là một trong số ít khoảnh khắc tôi có thể cảm nhận được hạnh phúc trong cuộc sống.

Khi Lục Tuần ngoảnh đầu giữa bầu trời đầy mây hồng và nở nụ cười dịu dàng với tôi, tâm trạng của tôi bỗng chốc trở nên sáng sủa.

Kiểu gì Lục Tuần cũng trách tôi chỉ mới ở một lát đã đi.

“Em mới ngồi có hai mươi phút thôi mà.” - Anh ấy nhìn đồng hồ: “Không thể ở lại thêm một chút nữa ư? Anh mời em ăn kem.”

Anh ấy không hề biết, hai mươi phút nán lại cùng anh ấy mỗi ngày, là tôi phải dùng hết sức lực mới có được.

Tôi đã lừa ba tôi rằng buổi biểu diễn văn nghệ của trường sắp đến, giáo viên giữ tôi lại để bàn về tiết mục biểu diễn.

Từ nhỏ đến lớn, tôi hầu như chưa bao giờ nói dối, khi nói câu này, tôi cảm thấy bắp chân mình run rẩy như sắp chuột rút.

Nhưng ba tôi không phát giác, ông ta chỉ hừ một tiếng từ mũi: “Biểu diễn thì được, nhưng đừng làm lỡ việc chính.”

Ông ta nhìn tôi: “Biết việc chính là gì không?”

Tôi phát ra âm thanh như muỗi: “Giành hạng nhất.”

Ông ta nhắm mắt lại: “Nói lớn lên.”

“Giành hạng nhất!”

Cuối cùng ba tôi cũng gật đầu hài lòng: “Biết thì tốt.”

Bởi thế, khi Lục Tuần hỏi tôi tại sao trông tôi căng thẳng như vậy, tôi do dự một lúc lâu rồi nói thật: “Em sợ em không thể giành được hạng nhất.”

Lục Tuần lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Em đã rất xuất sắc rồi mà!”

Tôi lắc đầu với nụ cười chua chát.

Lục Tuần sẽ không hiểu đâu.

Anh ấy là con của một gia đình trung lưu, học nhạc chỉ vì sở thích, hoàn toàn không giống như tôi, phải gánh vác hy vọng của gia đình về việc thành công và nổi danh.

Tôi không thể trả lời anh ấy, vì vậy chỉ đành đùa giỡn: “Thấy chưa, sở dĩ anh biết em, chẳng phải cũng vì em là người đứng đầu khoá sao?”

Lục Tuần cười.

Anh ấy nói: “Đùa thôi.”

“Nhớ rõ em là vì tò mò về em, anh thường thấy em đi về chỉ một mình, tưởng em là người lạnh lùng, nhưng hôm đó trời mưa lớn, anh lại thấy em đang làm tổ cho mèo con.”

“Vì vậy anh rất tò mò, tò mò không biết cô gái này đang nghĩ gì, sau này mới biết, em là người đứng đầu khoá của các em.”

“Cho nên em thấy đấy, không phải chỉ những người xuất sắc mới được yêu thương.”

“Anh thích em, không liên quan gì đến việc em có phải là người đứng đầu hay không.”

Đó là lần đầu tiên trong đời có một chàng trai tỏ tình với tôi.

Và câu nói đó cũng khiến tôi cởi bỏ hết mũ giáp.