Chương 7 - Đám Cháy Bí Ẩn Và Sự Trả Thù Của Em Gái

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Phó tổng nói đùa rồi, những món Tây như thế này tôi bình thường đâu dám ăn.”

Người hầu tiến lên dọn sạch bát đũa trên bàn.

Anh ta dẫn tôi lên lầu, đi đến một căn phòng.

“Chắc cô từng nghe rồi nhỉ? Trước đây tôi có một đứa em gái.”

Nghĩ đến những lời đồng nghiệp kể, tôi gượng gạo gật đầu.

“Nó rất dễ thương, hồi nhỏ suốt ngày bám lấy tôi đòi chơi cùng.”

“Hồi đó tôi bận học việc quản lý công ty, chẳng có thời gian để ý đến nó. Sau này khi công ty đã ổn định thì nó lại mất tích.”

“Trước lúc mất tích, nó sống ở căn phòng này.”

Anh ta đẩy cửa ra, để lộ căn phòng ngủ ấm áp phủ đầy màu hồng bên trong.

Tựa như phòng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Từng chi tiết trang trí đều toát lên sự tỉ mỉ và yêu thương.

Khi nhắc đến em gái, vẻ lạnh lùng trên gương mặt người đàn ông bên cạnh cũng nhuốm thêm vài phần ấm áp.

Hoàn toàn khác với hình ảnh lạnh lẽo trong lời đồn.

Tôi không biết anh ta nhắc đến em gái là có ý gì.

Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Phó tổng, bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, chắc chắn có cách tìm lại em ấy. Hay là… mình xem bản thảo phỏng vấn trước đi?”

“Không vội. Dự án của công ty con, tất nhiên đã có người chuyên trách.”

“Vào trong xem một chút đã.”

Chưa kịp mở miệng, anh ta đã đi thẳng vào phòng.

Rõ ràng đã hơn mười năm không có người ở, vậy mà trên giường vẫn còn đầy thú bông dễ thương.

Trên tường còn treo một bức tranh gia đình do trẻ con vẽ.

Tuy nét vẽ ngây ngô, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra được ai với ai.

Bước chân Phó Diễn dừng lại trước bức tranh ấy.

Ánh mắt anh xuyên qua những hình vẽ, như đang trở lại với ký ức xa xôi.

Một lúc lâu sau, anh mới cất lời:

“Sau khi ba mẹ qua đời, em gái là người thân duy nhất còn lại của tôi.”

“Nhưng chính tôi đã để mất em ấy, cô nói xem, tôi có phải là một người anh vô trách nhiệm không?”

“Nếu cô là em gái tôi, cô có tha thứ cho một người anh như vậy không?”

Tôi sững người trong chốc lát, rồi hoảng loạn gật đầu.

“Tất nhiên rồi, chuyện lạc mất là ngoài ý muốn. Tổng giám đốc Phó vẫn giữ lại căn phòng này suốt bao năm qua nếu em ấy biết được, chắc chắn sẽ rất vui.”

“Nếu chị tôi có được một nửa tấm lòng của tổng giám đốc Phó… thì tôi cũng đâu đến nỗi…”

Nghĩ đến gia đình tan nát của mình, tôi không nói tiếp nữa.

Sắc mặt buồn bã của Phó Diễn dường như dịu lại, nơi khóe mắt còn thấp thoáng nụ cười.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ba mẹ tôi đã phát điên gửi liên tục tin nhắn cho tôi.

“Con tiện nhân kia mày chạy đi đâu rồi hả? Chị mày vẫn còn bị nhốt trong đồn, mày định ở ngoài hưởng phúc sao? Không có cửa đâu!”

“Mọi chuyện lần này đều do mày! Nếu mày chịu ngăn cản nó kịp thời, thì nhà mình đâu đến nỗi thê thảm thế này!”

“Ba mẹ nuôi mày bao nhiêu năm đúng là uổng phí! Đồ vong ân bội nghĩa, mày mau đi nhận tội thay chị mày, nói là do mày xúi giục nó làm!”

“Nghe thấy chưa? Đừng có mà giả câm! Mau lăn về đây ngay cho tao!”

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy những lời mắng chửi độc địa vô lý đó, tim tôi vẫn lạnh đi mấy phần.

Kiếp trước tôi đã kịp thời ngăn cản, nhưng chẳng những không được họ cảm kích, ngược lại còn bị họ và Tô Thiến hợp sức mắng chửi, đổ tội phá hỏng con đường vinh hoa của họ.

Sau khi chết, cũng không ai đứng ra lo hậu sự, để mặc thi thể tôi rơi xuống núi, bị dã thú xé xác.

Nếu dù tôi làm gì cũng là sai, vậy thì từ nay tôi sẽ chẳng làm gì nữa cả!

Tôi nhanh chóng nhấn bàn phím, trả lời tin nhắn của họ.

“Không đời nào! Bảo tôi đi ngồi tù thay nó, nằm mơ cũng đừng nghĩ!”

“Bảo tôi cút khỏi nhà họ Tô là do chính miệng các người nói, giờ có chuyện lại muốn kéo tôi xuống nước, đừng hòng!”

Viết xong, tôi lập tức chặn và xóa số của họ.

Khi ngẩng đầu lên thì Phó Diễn chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi.

Không biết có phải ảo giác của tôi không…

Khuôn mặt bình thản kia lại như đang ẩn giấu một ngọn lửa giận dữ sắp bùng lên.

Tôi hoảng hốt lùi lại một bước, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi tổng giám đốc Phó, đã để anh chê cười rồi.”

“Nếu bản thảo đã có người phụ trách, vậy tôi xin phép…”

Anh khẽ “ừ” một tiếng, lần này không ngăn tôi nữa.

“Ừ, cô về trước đi. Tôi còn chút việc cần xử lý, xong sẽ liên lạc với cô.”

Như được đại xá, tôi vội quay người rời đi.

Về đến căn hộ của mình, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi thái độ của anh ta.

Rõ ràng đã xem đoạn video, chắc chắn biết tôi cũng có nhúng tay vào vụ cháy.

Vì sao khi cắt video lại cố tình lược đi đoạn đó?

Không những không báo cảnh sát bắt tôi, mà còn mời tôi về biệt thự ăn tối?

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, tin tức tràn ngập trên mạng đã lập tức thu hút sự chú ý của tôi.

Không biết ba mẹ tôi moi đâu ra được liên hệ truyền thông.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)