Chương 4 - Đại Tỷ Và Cái Bánh Bao Khô

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Hứa Gia Thôn, đồng lúa vàng óng mênh mông đến tận chân trời.

Khí thế hùng hồn của Hứa Kiến Hạ lập tức tan tành dưới cái nắng gay gắt và cánh đồng rộng ngút ngàn.

Máy gặt cắt xong lúa, đến lượt chúng tôi xúc hạt vào bao, cân ký, một phần đem bán lấy tiền, phần còn lại chất lên máy kéo về nhà, trải lên mái để phơi.

Cô ấy bắt chước tôi vác bao lúa, mặt đỏ gay mà cái bao chẳng nhúc nhích chút nào.

“Mẹ nó! Bao này nhét chì chắc!?”

Cuối cùng, đành phải kéo lê.

Hứng chí nhảy lên ngồi vào ghế lái máy kéo:

“Cái này khác gì xe go-kart đâu?”

Kết quả suýt nữa lao xuống mương.

Làm việc xong một ngày, cô ấy bám đầy bụi đất, đầu tóc bù xù như chuột chũi nổ lông.

Mẹ tôi đứng dưới nhìn, cười đến mức không ngậm được miệng.

Tuy mệt đến mỏi lưng nhức vai, nhưng cô ấy vẫn lì lợm không chịu thua,

Làm việc ầm ầm, tuyệt đối không lười biếng.

Tối, cuối cùng cũng xong việc.

Trên mái nhà phủ kín một lớp lúa vàng rực.

Gió đêm mát rượi, xua tan cái nóng ban ngày.

Tôi và Hứa Kiến Hạ nằm song song trên đống lúa còn vương hơi ấm, ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh.

“Chị Hạ, nhìn kìa, sao Bắc Đẩu!”

Tôi chỉ tay lên trời.

“Đâu? Ở đâu?”

Cô ấy nheo mắt tìm,

“Mẹ ơi, sáng thật đấy! Đẹp hơn trời Bắc Thành cả trăm lần!”

Cô ấy hít sâu một hơi,

“Mùi lúa này… thơm quá.”

Mẹ tôi gọi với từ dưới sân:

“Nguyệt Nguyệt, Tiểu Hạ! Xuống ăn cơm thôi! Có mì sốt thịt đấy!”

Mì sốt thịt mẹ tôi nấu, thịt băm đậm đà, sợi mì dai ngon.

Bà liên tục gắp thịt vào bát Hứa Kiến Hạ:

“Tiểu Hạ ăn nhiều vào nhé, hôm nay làm việc vất vả lắm rồi. Đúng là đứa trẻ giỏi giang, chăm chỉ!”

Hứa Kiến Hạ được khen, ngại đến đỏ cả tai, cắm đầu ăn lia lịa, miệng lầm bầm:

“Dì… ngon quá ạ…”

Mẹ tôi nhìn cái quần jeans rách tơi tả của cô ấy, lắc đầu cảm thán:

“Ôi chao, quần rách nát thế này mà còn mặc, con gái gì mà tiết kiệm quá trời.”

Vừa nói, mẹ tôi vừa cặm cụi khâu lại chỗ rách.

Hai đứa tôi nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Sau đó, mẹ lục tủ, tìm được một mảnh vải hoa, rồi dùng chiếc máy khâu cũ kỹ làm cho tôi và Hứa Kiến Hạ mỗi đứa một chiếc váy.

Hứa Kiến Hạ cầm chiếc váy hoa mới tinh, thoảng mùi xà phòng, đứng ngẩn người.

Cô ấy lóng ngóng thay vào, mẹ tôi lại búi tóc cô thành hai bím tết, buông trước ngực.

Cô bước đến chiếc gương cũ mờ,

nhìn cô gái trong gương mặc váy hoa, tóc tết, gò má ửng đỏ vì lao động…

bỗng chốc sững lại.

Ánh mắt cô ấy ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm như thể lần đầu tiên thấy chính mình trong gương.

“Chị Hạ, nếu chị không thích thì để em mặc.”

Tôi bước đến, nói nhỏ.

Cô ấy giật mình như bừng tỉnh.

Kéo nhẹ gấu váy, vuốt bím tóc, giọng khàn khàn:

“Kỳ Nguyệt… có mẹ… thật tốt quá…”

Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu ra.

Cô gái ngang tàng, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, trên người toàn là gai nhọn này—

thật ra là đứa bé bị cha ruột – một tên nghiện cờ bạc – nhặt về từ lề đường.

Từ nhỏ, ai cũng gọi cô là “đồ hoang”.

Không có mẹ, bị mọi người bắt nạt.

Thế nên, cô mới bọc mình như con nhím,

dùng nắm đấm và tiếng chửi rủa, bảo vệ mảnh đất nhỏ xíu của riêng mình.

Hóa ra…

Cô cũng chỉ là một đứa trẻ, khát khao được mẹ yêu thương mà thôi…

12

Chẳng bao lâu, điểm thi đại học được công bố.

Ngày tra điểm, Hứa Kiến Hạ còn căng thẳng hơn tôi.

Xoa tay đi vòng vòng, miệng lẩm bẩm:

“985! 985! 985!” (985 là nhóm các trường đại học hàng đầu Trung Quốc)

Tôi nhập số báo danh,

vài giây trang web tải lại, tim tôi như ngừng đập.

656 điểm!

“Aaaahhhhh!!!”

Cô ấy hét toáng lên trước tôi, nhào tới ôm chầm lấy tôi:

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! 656 điểm! Kỳ Nguyệt mày đỉnh quá trời đỉnh! 985 chắc suất luôn! Tao biết mà! Người của bà đây phải siêu cấp vô địch thế này chứ!!”

Tôi bị cô ấy lắc đến hoa mắt chóng mặt, nhưng trong lòng nở hoa rực rỡ.

“Chị thì sao? Chị Hạ? Mau tra điểm đi!”

Tôi cười đẩy cô ấy.

Cô ấy bĩu môi:

“Tra cái khỉ, chắc tệ hại lắm, khỏi xem mất hứng.”

Dưới sự thúc ép mãnh liệt của tôi, cô ấy rề rà nhập thông tin.

211 điểm.

Tôi: “……”

(211 là điểm cực thấp, cũng trùng với tên hệ thống đại học 211 – tức trường top nhưng cô ấy điểm lẹt đẹt)

Cô ấy lại sửng sốt:

“211? Ê! Trùng hợp ghê! Mày 985, tao 211, hai đứa mình đúng combo hoàn hảo! Sau này đặt tên bang hội là ‘Liên minh 985-211’, nghe sang chảnh không?!”

Tư duy thần kỳ của cô ấy khiến tôi cười khổ không biết nói gì.

Nghe nói Tô Vãn Tình chỉ được hơn 300 điểm, đến một trường cao đẳng đàng hoàng còn khó.

Hứa Kiến Hạ biết tin, lập tức mở chế độ cà khịa:

“Ái chà, tiểu thư nhà giàu sắp thừa kế gia sản đấy à? Điểm đủ để kế thừa sạp tạp hóa dưới nhà chưa?”

Tôi đăng ký vào một trường trọng điểm trong tỉnh, gần nhà, tiện chăm sóc gia đình.

Còn chị Hạ – cô ấy quyết tâm hoàn thành giấc mộng “xưng bá Bắc Thành”.

Nhưng giấc mộng thì cần tiền để nuôi.

Cô ấy phấn khởi báo tin:

“Hóa ra làm công xưởng còn lương cao hơn sinh viên mới ra trường! Tao đi siết ốc trong nhà máy đây!”

Rồi vác ba lô lên vai, rời đi thẳng thắn như gió.

13

Vài tháng sau khi nhập học, cuộc sống của tôi bận rộn nhưng trọn vẹn.

Một hôm tôi nhắn cho cô ấy:

【Chị Hạ, siết ốc thế nào rồi?】

Mãi nửa ngày sau mới nhận được tin nhắn:

【Ốc chưa siết, mà siết… sếp rồi. Không làm nữa.】

【Tôi sắp nam tiến! Nghe nói trong đó dễ kiếm tiền!】

Tôi vội hỏi:

【Chị định đi đâu? Làm gì?】

【Yên tâm! Làm ăn đàng hoàng! Đi kiếm tiền!】

Cô ấy trả lời mơ hồ.

Tôi không yên tâm chút nào, lấy hết 800 tệ tích cóp từ dạy kèm chuyển cho cô ấy:

【Chị Hạ, cầm lấy! Nhà nghèo thì đi đường phải rộng. Có chuyện gì nhất định phải nói với em!】

Lâu sau—

Cô ấy nhận tiền, gửi lại một biểu tượng bàn tay OK.

Một tháng sau.

Cô ấy đột nhiên xuất hiện trước cổng trường đại học của tôi.

Người bụi bặm, nhưng ánh mắt sáng rực như sao.

Chưa kịp nói gì đã ném cho tôi một phong bì dày cộm.

Tôi mở ra—bên trong toàn tiền mặt, chắc phải 5000 tệ!

“Từ đâu ra vậy?!”

Tôi hoảng hốt.

Cô ấy cười hớn hở, ánh mắt vừa bí ẩn vừa tự hào:

“May mắn trúng mánh thôi! Có đáng gì, cầm mà xài!”

Đầu tôi “ong” một tiếng, cơn tức bốc lên đỉnh đầu:

“Hứa Kiến Hạ, chị đi đánh bạc rồi!!!”

Cô ấy bị tôi quát cho sững lại,

có chút chột dạ quay mặt đi:

“Gì mà gào ghê vậy… chỉ chơi tí thôi mà…”

“Chị mà còn dám đánh bạc nữa, tôi chặt tay chị đó, tin không?!”

Tôi tức đến phát khóc, gào lên mắng cô ấy.

Cô ấy bị quát đứng hình mất mấy giây, mới hoàn hồn:

“Kỳ Nguyệt mày giờ ghê gớm ha? Dám dạy dỗ cả bà mày rồi? Hay là… mày lên làm đại ca đi?”

Tôi run run, yếu vía, nhưng vẫn cố chấp nói:

“Không được làm việc phạm pháp… không được…”

Rồi bắt đầu khóc thút thít.

Cô ấy thấy tôi khóc thì cuống cuồng,

vò đầu bứt tóc, bực dọc:

“Thôi được rồi! Biết rồi mà! Đừng khóc nữa! Không làm nữa, được chưa?!”

Cô ấy giơ tay thề.

Tôi nức nở: “Em có học bổng, rảnh còn đi dạy kèm, pha trà sữa, đủ xài rồi… chị đừng lo cho em… chị phải sống tốt… đừng bốc đồng… đừng làm chuyện dại dột…”

Tôi y như bà mẹ già, lo lắng nhắc nhở đứa con ngỗ nghịch.

Hôm đó, tôi dẫn cô ấy đi dạo quanh trường.

Đường rợp bóng cây, thư viện, giảng đường sáng rỡ, sân thể thao đầy sức sống…

Cô ấy nhìn tất cả, trong mắt bỗng ánh lên thứ ánh sáng mà tôi chưa từng thấy.

“Kỳ Nguyệt… thì ra… học đại học lại tuyệt thế này à.”

Tôi đáp: “Ừ, ở đây… không ai bắt nạt em, cũng không ai khinh thường em.”

Cô ấy cười giễu chính mình:

“Hầy, tiếc là tao không có cái đầu thông minh như mày, từ nhỏ đã là học sinh hư, không phải loại có số học hành…”

Lúc đó, tôi nghĩ…

Nếu như Hứa Kiến Hạ sinh ra trong một gia đình tốt đẹp,

liệu cô ấy có phải… đã không trở thành một “học sinh hư” hay không?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)