Chương 4 - Đại Tiểu Thư Bị Phản Bội Quyết Tâm Lật Mặt Cả Thế Giới

4

Hiểu lầm đã được hóa giải, tôi cũng không còn lý do gì để tiếp tục chống đối những người thân yêu thương mình.

Tôi bước đến trước mặt dì Trang, thành thật cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi dì Trang, là con sai rồi.”

Dì Trang nước mắt đầm đìa, vội vàng đỡ tôi dậy, dịu dàng đáp:

“Vân Vân, con không cần xin lỗi. Là dì chưa kịp giải thích rõ với con thôi.”

Chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười, tất cả hiểu lầm, oán giận đều tan biến.

“Vân Vân, con chưa từng nếm thử món ăn dì nấu đúng không?” Dì Trang kéo tôi ngồi vào bàn ăn, múc cho tôi một bát canh đầy ắp.

“Đây là canh thập cẩm dì vừa nấu, con nếm thử xem có ngon không?”

Ánh mắt dì Trang tràn đầy chờ đợi.

Tôi múc một thìa canh, vừa nếm một ngụm, nước mắt đã rơi lăn dài, nhỏ vào trong bát.

“Ngon lắm… hương vị rất giống món mẹ từng nấu!” Tôi vừa khóc vừa cười, gật đầu lia lịa.

Canh thập cẩm – món ăn mà từ nhỏ tôi yêu thích nhất, mẹ thường xuyên làm cho tôi.

Những năm ở nhà họ Lâm tôi cũng từng tự mình nấu món này.

Dù không thể giống mẹ hoàn toàn, nhưng hương vị cũng đủ khiến người ta cảm động.

Chỉ là… Lâm Tử Hàng chê dở, nói không ngon, nên sau đó tôi chẳng còn dám nấu thêm lần nào nữa.

Vì Lâm Tử Hàng, tôi từ bỏ sự nghiệp mà mình yêu thích.

Tôi cam tâm tình nguyện trở thành một người vợ nội trợ, ngày ngày chỉ nấu những món hắn thích ăn, còn những thứ tôi thích, lại phải tự mình từ bỏ.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự không đáng chút nào!

Để đón tôi trở về, cả nhà đã chuẩn bị một bàn ăn toàn những món tôi yêu thích nhất.

Giây phút này, tôi và gia đình cuối cùng cũng có thể ngồi quây quần, ấm áp bên nhau.

Ba và các anh vừa nghe tôi kể về những năm tháng chịu đựng bên ngoài, ai nấy đều phẫn nộ không chịu nổi.

“Thằng Lâm Tử Hàng đó là cái thá gì!” Đại ca giận dữ đập mạnh tay xuống bàn:

“Em gái tôi một lòng yêu thương nó, vậy mà nó dám đối xử như thế với Vân Vân, đúng là không biết điều!”

“Đúng đó! Vừa ly hôn xong đã lập tức cưới vợ mới, thật mất hết liêm sỉ! Loại đàn ông như vậy còn xứng làm đàn ông sao?” Nhị ca cũng giận đến mức đỏ mặt tía tai.

Ba tôi liếc mắt nhìn tôi, khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho các anh bình tĩnh lại:

“Được rồi, đừng làm ầm lên.”

Nhị ca lập tức chột dạ, vội vàng chữa thẹn:

“Ba, con không có nói ba đâu, ba đừng hiểu lầm!”

Dì Trang mỉm cười hiền hậu, lại gắp thêm cho tôi một bát thức ăn:

“Vân Vân, con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Sau này cứ ở nhà với ba mẹ, dì sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”

“Con cảm ơn dì.” Tôi mỉm cười đáp lại.

“Vân Vân, con thực sự quyết định sẽ đi dự đám cưới của hắn sao?” Ba tôi có chút lo lắng hỏi.

“Ba, con chắc chắn!” Tôi gật đầu kiên quyết, trong lòng tràn đầy áy náy và ân hận.

“Là con không có mắt, cưới nhầm người, làm ba mất mặt.”

“Đứa ngốc này, sao lại tự trách mình chứ? Con mãi mãi là niềm tự hào của ba, là bảo bối quý giá nhất của nhà họ Thẩm!”

Ba tôi dịu dàng xoa đầu tôi.

“Nếu con đã quyết tâm muốn đi, ba sẽ không ngăn cản. Chỉ cần tên đó dám làm tổn thương con thêm một lần nữa, ba nhất định sẽ khiến hắn thân bại danh liệt!”

Nghe vậy, lòng tôi tràn đầy cảm động và sức mạnh:

“Ba, ba yên tâm! Con sẽ đi, và sẽ cho tất cả mọi người thấy — tôi, Trần Ngọc Vân, là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Thẩm, không ai có quyền chà đạp tôi!”

“Tốt! Không hổ là con gái của Thẩm Tông Nam ta, kiêu hãnh ngẩng đầu lên!” Ba tôi vô cùng tự hào.

“Nhưng trước khi đi dự đám cưới, còn một số chuyện phải làm rõ.” Tứ ca vuốt cằm, ánh mắt sắc lạnh:

“Chuyện năm đó, rốt cuộc ai là người hạ thuốc giữa em và Lâm Tử Hàng? Tại sao lại bất ngờ xuất hiện Vu San San?”

“Đúng vậy. Hơn nữa, anh nghi ngờ Lâm Thư Triết… không phải là con ruột của Vân Vân.”

Anh Năm cũng lạnh giọng nói ra suy đoán.

Những năm qua vì chuyện “hạ thuốc ép Lâm Tử Hàng cưới mình”, danh tiếng của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi kết hôn, tôi chỉ muốn cùng Lâm Tử Hàng sống yên ổn, nên chưa bao giờ điều tra kỹ càng chuyện năm đó.

Nhưng lần này, đến dự đám cưới, tôi nhất định phải rửa sạch tiếng oan của mình.

Trong lòng tôi vẫn cứ đập thình thịch không ngừng, thấp thỏm lo sợ một chuyện: nếu điều tra ra Lâm Thư Triết thật sự không phải con ruột của tôi thì sao?

Tôi nhớ rõ mình đã từng sinh con cho Lâm Tử Hàng, nhưng ngay ngày ly hôn, tôi đã cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ — tại sao đứa con từng gắn bó máu mủ lại có thể nhẫn tâm quay lưng với tôi như vậy?

Cả thái độ của Lâm Tử Hàng cũng cực kỳ bất thường.

Đúng lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, Tứ ca đã gọi thư ký Hứa đến, giao nhiệm vụ điều tra toàn bộ chuyện năm đó.

5 (điểm cao trào)

Chỉ trong vòng một tháng được chăm sóc, tôi đã hoàn toàn thay đổi — sắc vóc rạng rỡ, tinh thần tươi mới.

Ngày hôm đó, khi tôi đang nằm tận hưởng dịch vụ spa bên bể bơi biệt thự nhà họ Thẩm, thư ký Hứa hớt hải chạy đến chỗ tôi và Tứ ca.

“Thẩm tổng, tiểu thư, điều tra xong rồi ạ!” “Người năm đó bỏ thuốc chính là Vu San San!”

“Thời điểm Lâm Tử Hàng học năm tư, hắn và Vu San San từng có một mối tình.”

“Ngay trước khi cô và Lâm Tử Hàng bị bỏ thuốc, Vu San San đã phát hiện mình mang thai.”

“Nhưng vì cô ta thi đậu một trường danh tiếng ở nước ngoài, không muốn chịu trách nhiệm, nên đã âm thầm hạ thuốc cả hai người, khiến Lâm Tử Hàng ‘vô tình’ vào nhầm phòng cô.”

“Sau đó, cô mang thai. Để giữ thể diện, Lâm Tử Hàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, ép buộc cô phải kết hôn.”

Thư ký Hứa nói đến đây, lén lút liếc nhìn tôi một cái, rồi cúi gằm đầu, như thể không dám tiếp tục.

“Lát sau, khi biết Vu San San mang thai, Lâm Tử Hàng đã cầu xin cô ta sinh đứa bé.

Đổi lại, hắn hứa sau khi đứa trẻ sinh ra, sẽ tráo đổi với con của cô, để Vu San San yên tâm ra nước ngoài học tập.”

Nghe đến đây, tôi run lên, lập tức giật phăng miếng mặt nạ dưỡng da trên mặt, nước mắt ào ào rơi xuống.

“Ý anh là… Lâm Thư Triết căn bản không phải con tôi?”

“Vâng.” Thư ký Hứa gật đầu, giọng trầm thấp.

“Vậy… con ruột của tôi đâu?” Tôi cảm thấy đầu gối mềm nhũn, đứng không vững.

Nếu không có Tứ ca đỡ lấy, chắc chắn tôi đã ngã gục.

“…Đã chết non rồi…” Thư ký Hứa run rẩy trả lời.

Nghe đến đây, lòng tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đớn tột cùng.

Tôi bật ra một tiếng cười khô khốc, nỗi tuyệt vọng trào dâng.

Tứ ca ôm lấy tôi, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lưng tôi, trong lòng tràn đầy xót xa và phẫn nộ:

“Vân Vân, lễ cưới ngày kia, để anh đi cùng em.”

“Thẩm tổng, ngày mai ngài còn có cuộc họp quan trọng, e rằng không thể đi ngay được…”

Thư ký Hứa tiếc nuối báo lại.

“Không sao đâu, anh ạ. Em có thể tự đi một mình. Anh đừng lo cho em.”

Tôi kiên định từ chối.

Tứ ca trầm ngâm một lát, cuối cùng dặn dò:

“Vân Vân, anh họp xong sẽ lập tức bay tới. Đại ca và Nhị ca cũng sẽ đi cùng.”

Tôi gật đầu, sau đó quay về phòng, lấy ra chiếc váy trắng mà mình yêu thích nhất, chuẩn bị hành lý, sẵn sàng lên đường đến Thâm Quyến.

Tứ ca giúp tôi sắp xếp chuyên cơ riêng của nhà họ Thẩm, đồng thời điều theo một đội vệ sĩ đi cùng bảo vệ.