Chương 3 - Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 11

Ngô Xảo Trân bừng tỉnh đại ngộ: “Hoá ra là đề hồ quán đỉnh*! Trước kia dân gian cũng từng lưu truyền, một ngày đột nhiên có một tên ngốc nào đó tỉnh lại, biết đọc sách viết chữ, còn thi đậu tú tài, nghe nói chính là do thần tiên sờ lên đầu hắn, hắn liền trở nên thông minh, hơn nữa trong nháy mắt đã có được khả năng đọc sách viết chữ.”
*醍醐灌頂: Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Vì thế, chuyện này liền bị bà tự giải thích tự tiếp thu, sau đó Linh Bảo có dùng pháp thuật hoặc vẽ bùa, bà cũng không hề cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Ăn cơm chiều xong, Ngô Xảo Trân xem TV một lúc liền đi ngủ, Linh Bảo tiếp tục ngồi thiền hấp thu linh khí, tích tiểu thành đại, có còn hơn không, cô vẫn hy vọng có thể mau chóng khôi phục toàn bộ thần lực.
Dân quê hầu như đều ngủ sớm, hơn 10 giờ đêm, dường như cả thôn đã hoàn toàn chìm vào bóng tối rồi.
Khoảng hơn 11 giờ đêm, Linh Bảo đột nhiên nghe được bên kia đường lớn có tiếng xe máy, vốn cô cũng không để ý, nhưng không ngờ rằng, không bao lâu sau, âm thanh của mấy thiếu niên lại gần hơn nhiều, bọn họ đang tiếp cận phòng cô!
“Nhanh lên! Bên này!”
“Hắt lên đây!”
“Động tác nhanh nhẹn lên, hất xong rồi đốt lửa!”
Men theo âm thanh của bọn bọ là tiếng chất lỏng hắt ở vách tường và tiếng củi lửa phập phùng.
Bởi vì là nhà trệt, nên Linh Bảo đã ngửi được luôn mùi gay mũi truyền đến… Đó là mùi xăng! Ký ức của nguyên chủ nói với cô như thế.
Xăng là một loại chất lỏng cực kỳ dễ cháy, kết hợp với lời bọn họ nói, Linh Bảo lập tức ý thức được mục đích của đối phương: bọn họ muốn đốt nhà của cô!
Thật là ác ôn!
Linh Bảo nghiêng người từ trên giường bò dậy, lén lút đi ra từ cửa gỗ phía sau, vòng tới trước rồi men theo tường tiến đến. Cô quyết định phải dạy dỗ bọn họ một trận, tay cô nhanh chóng thủ thế pháp quyết, một loại pháp thuật gây ảo giác rồi đánh vào trên người nhóm thiếu niên.
“Các cậu… muốn… làm gì…” Một giọng nữ lạnh băng run rẩy vang lên trong đêm tối.
Mấy thiếu niên tức khắc sợ tới mức run tay, thùng xăng loảng xoảng rơi xuống, xăng chảy đầy đất.
Nông thôn buổi tối chỉ có ánh trăng le lói, đường xá tối om, đối với những thiếu niên choai choai đến từ thành phố này vốn đã rất đáng sợ rồi, bọn họ còn xem nhiều phim kinh dị nên năng lực liên tưởng càng phong phú hơn. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cô gái mặc đồ trắng, sắc mặt trắng bệch, tóc dài buông xõa bay về phía bọn họ, quả thực sợ tới mức xém mất nửa thần hồn.
“A a a! Quỷ!”
Mấy cậu thiếu niên phục hồi tinh thần lại, la lên một tiếng, cất bước chạy thẳng cẳng.
Linh Bảo vận thần lực vào chân phải, hai thùng xăng lập tức trở nên giống như bóng đá, một trước một sau va vào chân của mấy tên côn đồ, vì thế, mấy kẻ đang cuống quýt chạy trốn lần lượt ngã sõng xoài ra đất.
Linh Bảo đuổi theo sau, cẩn thận đánh giá, mấy cậu thiếu niên này vẫn còn rất trẻ, mỗi người một phong cách ăn mặc khác nhau, nhưng lớn nhất cũng không quá mười bốn mười lăm tuổi.
“Nói đi, ai cho phép các cậu làm như vậy?” Cô tra hỏi.
Vô duyên vô cớ sao có thể làm ra chuyện lấy xăng hắt lên nhà người ta được, hai thùng xăng này còn đáng giá kha khá tiền, chắc chắn mấy cậu nhóc này đã bị người ta sai khiến.

Chương 12

Mấy cậu nhóc nghe được nữ quỷ đang hỏi, lập tức khai sạch toàn bộ mọi chuyện.
Hoá ra là Vương Vĩ cầm đầu.
Ánh mắt Linh Bảo lạnh lẽo, xem ra lần sau phải dạy dỗ hắn một trận nhớ đời hơn mới được.
Còn về mấy thiếu niên này, phóng hỏa chưa thành, dựa theo pháp luật hiện tại thì cũng chẳng thể xử tội gì lớn, còn không cô đã tự mình ra tay dạy dỗ ngay.
Vì thế, bốn tên côn đồ xui xẻo bị nữ quỷ đáng sợ đuổi theo cả một đêm, sợ tới mức tè ra quần, chạy xa mấy chục cây số, chạy đến hừng đông đến nỗi ai cũng đau nhức toàn thân. Từ đây, mỗi buổi tối bọn họ ra ngoài đều xuất hiện bóng ma tâm lý, cũng không dám quậy phá gì nữa, ngoan ngoãn về trường đi học, cải tà quy chính.
*
Thời gian dần dần qua 12 giờ đêm, đây là thời điểm âm khí nặng nề nhất trong ngày.
Trong nhà trưởng thôn Tiểu Dương Lâu vẫn còn thắp đèn, Vương Đống còn ngồi chơi mạt chược với đám bạn bè giang hồ của con trai, chơi cực kỳ vui vẻ, hô vang ầm ầm.
Vốn vì muốn tạo ra bằng chứng không có mặt tại hiện trường phóng hỏa nên Vương Vĩ đã mời đám bạn giang hồ của mình đến nhà ăn cơm đánh bài, nào biết ăn xong cơm chiều, hắn lại bắt đầu ngáp liên miên, cảm giác tinh thần rất không ổn, chịu không nổi nữa, liền đi ngủ.
Buổi tối mơ mơ màng màng dậy đi vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt đi xuống lầu xem sao, nào biết mới rửa tay xong, ngẩng đầu lên đã bị hình ảnh kinh dị trong gương dọa ngây người.
Sau lưng hắn có một cô gái sắc mặt xanh trắng, đôi mắt đỏ hồng, tóc dài buông xõa, âm trầm cười với hắn.
“Quỷ!”
Hắn sợ tới mức lui nhanh về phía sau, chạy thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Tuy rằng trước kia Vương Vĩ không mê tín, nhưng cũng chỉ vì hắn chưa gặp được mà thôi. Từ nhỏ đã nghe được nhiều truyền thuyết kì lạ, còn xem nhiều phim kinh dị, nên giờ xuất hiện tình huống đáng sợ thế này, sao hắn có thể không nghĩ đến phương diện kia. Loài người mà, với những thứ không biết cũng luôn tràn ngập sợ hãi.
“Vương Vĩ, anh đáng chết!”
Cô gái tóc dài gào lên, bay tới gần hắn, gương mặt trắng bệch, móng tay và răng nanh sắc nhọn, trông cực kỳ đáng sợ.
Vương Vĩ mắt thấy cầu thang chỉ cách mình 20m, nhưng chạy thế nào cũng không đến được. Chỉ một lát sau, hắn đã bị cô gái đuổi theo, cô gái mở miệng là một bể máu, giương răng nanh sắc nhọn lên, cắn mạnh vào tay Vương Vĩ.
Đau đớn bén nhọn khiến hắn lại gào ầm lên, hắn liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng tránh thoát được nữ quỷ, bò dậy chạy về phía trước.
Nhưng hành lang vốn quen cửa quen nẻo nhà mình lại chạy mãi cũng không đến nơi.
Hắn lại bị nữ quỷ đánh gục, cắn xé, rồi chạy thoát, một vòng tuần hoàn cứ liên tục lặp lại không ngừng.
Toàn thân Vương Vĩ đều là vết máu đỏ do nữ quỷ cắn, hắn ra sức giãy giụa, cuối cùng cũng có một lần chạy xuống được cầu thang.
Nhưng lại phát hiện phòng khách vốn có người chơi mạt chược bây giờ lại không có một bóng người, yên tĩnh đến kỳ lạ. Hắn hoảng hốt, chạy bừa vào phòng bếp, rút dao phay ra để trước ngực.
“Cô tới đây! Tôi chém chết cô! Tôi chém chết cô!”
Nữ quỷ đã đuổi tới phòng bếp, mái tóc dài bắn về phía hắn, trong nháy mắt quấn chặt cổ, càng quấn càng chặt, rất nhanh hắn đã cảm giác được mình hít thở không thông.
Một tay hắn định kéo tóc ra, một tay cầm dao chém tóc, nhưng chỉ một lát sau hai tay Vương Vĩ đều đã bị tóc cuốn lấy, không thể tránh thoát được, dao phay vốn đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

Chương 13

Mắt thấy móng vuốt sắc nhọn của nữ quỷ sắp chộp vào mắt mình, hắn gào ầm lên một tiếng, dựa vào sức bật trong gang tấc chặt đứt mái tóc đang quấn lấy tay mình của nữ quỷ, vì thường xuyên đánh nhau nên hắn phản ứng rất nhanh, lập tức rút một con dao khác trên kệ ra chém lên người nữ quỷ.
*
Vương Đống và mấy người bạn giang hồ của Vương Vĩ vốn đang ở phòng khách dưới lầu chơi mạt chược, đột nhiên nhìn thấy Vương Vĩ hoảng sợ, la ó chạy xuống lầu, giống như đằng sau có thứ gì đang đuổi theo vậy.
“Vương Vĩ, cậu làm sao vậy?”
Có người thắc mắc liền lên tiếng hỏi.
Vương Vĩ lại giống như không nghe thấy, sợ hãi mà chạy vào phòng bếp, cầm lấy một con dao vung loạn lên.
Mọi người đều cảm giác được hắn có vẻ không ổn, vì thế chạy qua xem sao, thì thấy hắn vừa vung dao vừa cào cổ mình đến mức chảy máu đầm đìa mà không hề hay biết.
Mấy người ba chân bốn cẳng vất vả mãi mới đè hắn lại, đoạt được con dao.
Nhưng không ngờ là, đột nhiên hắn bị kích thích, hét lớn một tiếng rồi tránh thoát mọi người, rút một con dao trên kệ ra, hung hăng đâm về phía cha mình là Vương Đống.
“Vương Vĩ, cậu mau tỉnh lại! Cậu làm gì vậy?!”
Đám người dùng hết sức ấn Vương Vĩ xuống đất, hung hăng tát hắn mấy cái, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần.
Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trung niên, Vương Vĩ nhìn kỹ thì thấy trên cánh tay cha hắn Vương Đống bị cắm một thanh đao, máu chảy đầm đìa.
Mấy người vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ, có người giúp gã cầm máu lại trước, sau một lúc lâu, bác sĩ trong thôn tới giúp Vương Đống khử trùng rồi băng bó lại vết thương, sau đó đám người mới ngồi xuống ghế sô pha dưới lầu, nghe Vương Vĩ kể lại chuyện vừa rồi hắn gặp phải.
“Chẳng lẽ là bị trúng tà? Tốt nhất ngày mai cậu nên đến thôn bên cạnh gặp Trương thần côn đi!” Trong đó có một thanh niên hơi mê tín nói. Tuy từ trước tới giờ Vương Vĩ vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng trải qua chuyện ly kỳ khủng bố vừa rồi hắn cũng bị dọa cho xám hồn, không ngừng hỏi bạn bè số điện thoại của Trương thần côn.
Hắn cũng không dám lên lầu ngủ, cũng mặc kệ bạn bè chê cười, nhất quyết bắt bọn họ ở chung trong phòng khách với mình đến sáng.
*
Sáng sớm ăn sáng xong, Linh Bảo đang xem TV thì thấy Chu Đào Đào cầm một đề toán đến.
Cậu đã sắp bước vào năm ba trung học, nửa tháng nữa sẽ bắt đầu đi học thêm, gần đây cậu rất cố gắng làm bài tập để vào năm có thể theo kịp. "Chị Linh Bảo, mau chỉ em câu này đi!"
Nguyên chủ là học bá*, đã trúng tuyển vào trường đại học trọng điểm, mà Chu Đào Đào là một tên học tra*, từ nhỏ nguyên chủ vẫn luôn dạy kèm cho cậu. *học bá: học sinh ưu tú
*học tra: học dốt, thành tích kém
Nguyên chủ có mối quan hệ thân thiết với nhà bà Chu bên cạnh, hơn nữa sáng nay Chu Đào Đào cũng đã tới báo trước, vì thế Linh Bảo cũng không từ chối. Cô có ký ức của nguyên chủ, nhìn đề là lập tức biết làm, vậy nên cô cầm bút, sột soạt vài cái đã viết xong cách giải và đáp án, làm hai mắt Chu Đào Đào tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
"Chị Linh Bảo, nếu em có thể giỏi như chị thì tốt biết mấy! Cha em nói nếu lần sau em có thể lọt vào top 10 của lớp, nhất định sẽ được thưởng 500 tệ tiền tiêu vặt!"
Chu Đào Đào vẫn luôn là học tra, thuộc loại luôn đứng ở cuối lớp. Để kiểm tra xem học sinh có chểnh mảng học tập trong kỳ nghỉ hè hay không, trường trung học trên cơ bản sẽ tiến hành một đợt kiểm tra đầu năm ngay khi học sinh quay lại trường.

Chương 14

Linh Bảo nghe vậy đầu óc khẽ động.
Hôm qua cô giúp nhà bà Trương tìm trâu may mắn đạt được tín ngưỡng chi lực. Lúc ấy trong lòng cô đã có suy đoán, rằng có lẽ hiện tại quy tắc của Thiên Đạo đã thay đổi, nhưng còn chưa kịp chứng thực, không phải bây giờ vừa vặn có thể thử trên người thằng nhóc này sao.
"Thật ra, nguyện vọng của em cũng không phải không có cách nào thực hiện được." Linh Bảo làm ra vẻ thần bí.
Quả nhiên, hai mắt Chu Đào Đào sáng lên: “Chị có cách à?” Linh Bảo xé một tờ giấy trắng ra từ trong tập bài tập của cậu, vận chuyển thần lực thành linh lực, vẽ ra một tấm Trạng Nguyên phù.
Trạng Nguyên phù này là cô chuyên dùng cho người đọc sách nâng cao thành tích học tập, đặc biệt tạo ra cho các học giả trong khu vực giam cầm ban đầu, và nó chủ yếu được sử dụng để cải thiện thành tích học tập của họ.
Đương nhiên, như vậy cũng không có nghĩa sở hữu nó là có thể yên tâm không học kê cao gối ngủ, vắt chân lên đầu cũng có thể đạt được mục tiêu, tác dụng chủ yếu của phù chú chủ yếu là củng cố niềm tin, giúp người sử dụng tập trung tinh thần, hơn nữa cũng sẽ làm cho đầu óc họ trở nên càng tỉnh táo, bất kể là trí
nhớ hay năng lực hiểu biết đều sẽ tăng lên gấp bội, tiếp thu được nhiều hơn. Cộng với niềm tin vững chắc, tiếp tục kiên trì nỗ lực, mới có thể đạt được mục tiêu.
“Em đeo tấm bùa này lên, nếu chăm học sẽ đạt được điểm cao.” Linh Bảo gấp lá bùa thành một hình tam giác nhỏ rồi đưa cho cậu.
"Hả?" Chu Đào Đào không thể tin được, dùng vẻ mặt "Chị bị điên à?" nhìn chằm chằm Linh Bảo.
“Chị Linh Bảo, chị xem em là đứa nhóc năm tuổi đầu à! Chỉ tùy tiện mang theo một tờ giấy mỏng như lá lúa này mà có thể được điểm cao á, nghe ảo thật đấy?”
Linh Bảo đặt lá bùa ở trên bàn, làm như không sao cả nói: “Đây là Trạng Nguyên phù, chuyên dùng để tăng thành tích. Cơ hội đang ở ngay trước mắt, tin hay không tùy em.”
Chu Đào Đào nhớ đến hôm qua bà nội mình kể chuyện ly kỳ trên miếu Sơn thần, hơn nữa hôm qua chị Linh Bảo cũng tùy tiện vẽ vài nét thế này mà giúp nhà bà Trương tìm được con trâu bị mất, trong lòng cậu đột nhiên hơi dao động. Cuối cùng cậu vẫn cầm lá bùa trên bàn bỏ vào trong túi. Coi như tạm thời mơ đẹp cũng được, dù sao thử một lần cũng không sứt miếng da nào.
Với lại cũng không mất tiền, lỡ như thật sự có tác dụng thì sao? *
Trong nhà trưởng thôn Vương Đống, buổi chiều cũng nghênh đón Trương thần côn ở thôn bên cạnh.
Trương thần côn là Thiền sư một mắt hơi gầy, trông vẻ ngoài có vẻ hơn năm mươi tuổi, tóc thưa thớt, lưng hơi còng, nghe nói nếu làm nghề này đều sẽ có vài ba khuyết điểm, nhìn bề ngoài này của ông ta thì quả là như vậy.
Lúc này Vương Vĩ nhìn thấy Trương thần côn giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hoàn toàn không dám ngang ngược hống hách như ngày thường, trái lại còn cực kỳ cung kính nghênh đón ông ta đến giường ván dưới lầu, kéo tay ông ta vội vàng nói: "Chú Trương, chú mau xem giúp cháu, rốt cuộc cháu bị gì vậy, tối hôm qua có một con nữ quỷ muốn giết cháu!"
Trương thần côn xem xét sắc mặt Vương Vĩ, sau đó lật lật mí mắt hắn, giống như bác sĩ đang kiểm tra bệnh nhân, thật lâu sau mới nói: "Cậu đã dính phải tà khí bên ngoài, để tôi làm lễ rồi vẽ cho cậu một tấm bùa, tối đi ngủ cậu nhớ đeo lên bảo đảm sẽ không có việc gì."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương 15

Vương Vĩ nghe bạn bè nói Trương thần côn này rất có bản lĩnh, có nhiều trẻ con hay khóc nháo vào ban đêm, đến chỗ ông ta đốt một quả trứng, vẽ một lá bùa là lập tức có hiệu quả. Vậy nên, hắn ôm lòng tràn đầy hy vọng, cái gì cũng nghe theo, cái gì cũng phối hợp với Trương thần côn.
Lập đàn tế ngoài sân, vẩy máu chó, giết gà trống, múa hát khấn vái, rải gạo khắp nơi, hơn một tiếng sau mới rút ra được một lá bùa đốt cho hắn uống, lại lấy một lá bùa khác bảo hắn luôn đem theo bên người.
Sau khi đưa một ngàn đồng rồi tiễn Trương thần côn đi, cuối cùng Vương Vĩ cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Tối hôm đó hắn thật sự ngủ rất ngon lành. Vì vậy, cuối cùng hắn cũng yên tâm, thầm nghĩ đắc thắng: Tiền có thể sai khiến được ma quỷ, chỉ cần đưa tiền, cho dù có là quỷ thật thì cũng có gì phải sợ?
Bởi vậy chút kính sợ Sơn thần vì đụng phải quỷ trong nháy mắt đã biến mất không dấu vết. Lúc ăn tối, hắn lại bảo cha hắn gọi điện cho chủ thầu để xác nhận ngày mai sẽ tới.
*
Tuy rằng thành tích của Chu Đào Đào không tốt, nhưng cũng được xem là chăm chỉ học tập.
Sáng cậu luôn tự giác dậy sớm, mở sách giáo khoa tiếng Anh ra, chọn một đoạn văn tiếng Anh học thuộc lòng.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cậu không, nhưng cậu luôn cảm thấy hôm nay tinh thần cực kỳ tốt, rất tập trung, sau khi đọc đi đọc lại hai lần, thấy câu văn để lại ấn tượng sâu sắc. Tới lần thứ ba, Chu Đào Đào khép sách lại, cố gắng đọc lại lần nữa, vậy mà có thể đọc làu làu không vấp một chữ!
Phải biết rằng, đây chính là một đoạn văn ba trăm bốn trăm từ, mà từ trước tới nay cậu luôn học kém tiếng Anh, trình độ đọc thuộc lòng của cậu luôn đứng cuối lớp. Vậy mà bây giờ mới đọc có bốn lần cậu đã có thể ghi nhớ hết, thật không thể tin được!
Nhận ra điều này làm cậu rất kích động, không ngừng cố gắng đọc lại hai lần, cuối cùng thuận lợi ghi nhớ toàn bộ bài văn.
Học sinh xuất sắc trong lớp chắc cũng chỉ học tới tốc độ này thôi, Chu Đào Đào tự đắc nghĩ.
Sau khi học thuộc lòng một bài tiếng Anh khó, Chu Đào Đào cảm thấy rất có thành tựu, cả người cũng trở nên nhiệt tình, cậu lại lấy sách lịch sử ra đọc một chương, đọc xong thì làm bài tập, đề là dạng câu hỏi trắc nghiệm, cuối cùng phát hiện tỉ lệ chính xác lên tới 80%.
Nếu đọc hết tất cả sách giáo khoa trong cả học kỳ, bài kiểm tra lịch sử đạt được 70 80 điểm, vậy cậu chỉ cần cố gắng nâng điểm môn văn lên cao một chút, nói không chừng thực sự có thể đạt được mục tiêu đứng trong top 10 lớp! Dù sao cậu vốn là cái đuôi trong lớp bọn họ, muốn thăng hạng cũng không khó. Mà điểm mấy môn khoa học tự nhiên của cậu trước giờ luôn ở mức khá, môn thật sự kéo chân cậu là văn học.
Có động lực, Chu Đào Đào rất chuyên tâm học, học cả buổi sáng mà không thấy mệt, về cơ bản không bỏ sót môn nào. Mãi đến giờ ăn trưa, cậu mới nhớ tới những gì Linh Bảo nói hôm qua, cậu lấy tấm bùa hình tam giác trong vở bài tập về nhà ra xem đi xem lại. Trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ cái gọi là Trạng Nguyên phù mà chị Linh Bảo đưa cho cậu thật sự có tác dụng? Hôm nay cậu đã duy trì tinh thần tốt như vậy suốt cả một buổi sáng, tất cả những gì mình đọc qua đều có ấn tượng, điều này hoàn toàn khác một trời một vực với trạng thái trước đó của cậu.