Chương 7 - Đại Đệ Tử Tai Họa
CHƯƠNG 9 – TUYẾT NHƯ RA TAY: VU OAN GIÁ HỌA PHIÊN BẢN TIÊN HIỆP
Một buổi sáng đẹp trời, ta nhận được tin sư phụ gọi vào .
Sư phụ đặt trước mặt ta một bức thư:
“Đêm qua Lân sư huynh bị người nào đó đ.á.n.h cho bất tỉnh trên núi sau . Nghi phạm: Con.”
Ta:
— Con còn chưa kịp đ.á.n.h ai hôm qua mà!?
Sư phụ nhìn ta đầy thấu hiểu:
— Ta biết … nhưng có người tận mắt thấy.
Người đó xuất hiện, đôi mắt long lanh như sắp rơi lệ:
— Tỷ tỷ… muội không muốn nói đâu … nhưng tối qua muội thấy tỷ và sư huynh cãi nhau … rồi … tỷ vung tay…
Ta nghẹn họng.
Ta:
— Tuyết Như, muội bịa vừa thôi. Tối qua ta ở nhà ngủ mà?
Tuyết Như cúi đầu, lí nhí:
— Chắc… có hai người giống nhau … muội nhìn nhầm…
Cả phòng: “?”
Ta bẻ thêm một cây kiếm nữa.
Lân xuất hiện, đầu quấn băng, nhưng hai má lại … đỏ hồng.
— Ta bị trượt chân ngã. Không ai đ.á.n.h ta .
Tuyết Như suýt c.ắ.n lưỡi:
— Sư huynh ???
Lân nhìn ta , giọng nhỏ như muỗi:
— Ta… ta biết muội không làm . Ta tin muội .
Ta nhìn hắn , n.g.ự.c hơi nóng:
— Ngã kiểu gì mà bầm hết cả cổ?
Lân lí nhí:
— Ngã… vào cây.
Ta:
— Cây nào đ.á.n.h huynh ra cái vết giống bàn tay vậy ?
Lân:
— Loại cây… hiếm lắm.
Cả tông môn: “????????????”
CHƯƠNG 10 – LỜI TỎ TÌNH KHÔNG BAO GIỜ HOÀN THIỆN
Tối đó, ta đang tập đ.ấ.m bao cát thì Lân đột ngột xuất hiện.
— Sư muội … ta có điều muốn nói …
Ta lau tay:
— Nếu là việc xin ta bớt đ.á.n.h muội Tuyết Như thì khỏi nhé.
Lân lắc đầu.
— Ta… hình như… thích…
Tim ta đập như pháo hôm nọ.
— Thích…?
— Thích—
“ẦM!!!”
Cửa bật tung. Tuyết Như lao vào như thiên thạch:
— Sư huynh ! Tối nay trăng đẹp quá! Chúng ta đi ngắm trăng đi ~
Ta đứng im:
— Muội phá đúng lúc thật đấy.
Tuyết Như bám tay Lân:
— Đi mà sư huynh ~
Lân gạt ra :
— Ta đang nói chuyện với sư muội .
Tuyết Như sững người .
Ta… cười , cong khóe môi.
Chiến thắng nho nhỏ.
CHƯƠNG 11 – KẾT: TÌNH ĐẦU GỖ MẶT ĐỎ & NỮ TỬ PHÁO HOA
Đêm đó, ta và Lân đứng cạnh nhau trên sân thượng tông môn.
Hắn nhìn ta , gió làm mái tóc dài của ta bay loạn như muốn … tát hắn .
— Sư muội … ta nói tiếp được chưa ?
Ta chống hông:
— Nhanh lên, trước khi ta đổi ý.
Lân hít sâu.
— Ta… thích muội . Lâu rồi . Từ lúc muội đ.á.n.h sập cổng tông môn bằng một cú đá. Ta nghĩ… một người mạnh mẽ như muội … chắc chẳng cần ai, nhưng ta vẫn muốn ở cạnh.
Ta sững người .
— Huynh… thích ta thật á?
— Ừm…
— Chứ không phải thích kiểu “ muội rất có tiềm năng làm hư não ta ” đấy chứ?
— Không phải !
Ta bật cười . Lần đầu tiên trong đời cảm giác… nhẹ.
Ta nói :
— Được. Nhưng huynh phải thề từ nay đừng để Tuyết Như ngồi gần trong bán kính ba trượng.
Lân gật đầu cái rụp:
— Ta thề!
Ngay lúc ấy , Tuyết Như ló đầu từ sau tường ra :
— Ủa? Hai người … thành đôi rồi hả?
Ta nở nụ cười hiền hoà nhất đời:
— Ừ. Muội muốn ăn kẹo mừng không ?
Tuyết Như vui vẻ:
— Muốn!
Ta đặt tay lên vai nó:
— Được, mai tỷ đưa muội “kẹo”… hình nắm đấm.
Lân lập tức kéo ta lại :
— Sư muội !!! Nhẹ thôi!
Ta:
— Ta nhẹ nhất tông môn rồi đó.
Lân: “…”
Tuyết Như: “:(((((”
Còn tông môn: “Đội trời chung không đội đầu, đội lầu thang không đội tuyết—cặp đôi này là đại họa!”
Và ta thì nghĩ:
— Ừ, đại họa cũng được . Miễn là đại họa của riêng hắn .