Chương 4 - Đặc Vụ Vệ Sinh Và Giám Đốc Kỳ Lạ

Tiếng rên rỉ thảm thiết của lão Hoàng vang vọng khắp hành lang,

khiến người bên ngoài đổ xô đến bao gồm cả đám đồng nghiệp ở phòng tôi.

Họ sững lại trong giây lát vì sốc, rồi lập tức ùa vào, cùng nhau xông lên níu lấy tay Cố Hoài Dương kéo ra:

“Một, hai, ba… Kéo!!”


Không nhúc nhích.

Cố Hoài Dương như dính chặt vào người lão Hoàng, tay vẫn nắm chặt cổ áo hắn, không chịu buông ra.

Tình thế đã nguy hiểm đến mức…

hơi thở của lão Hoàng cũng sắp đứt đoạn.

Tôi cắn răng, hạ quyết tâm—

hai tay nâng mặt Cố Hoài Dương, ghé sát đầu mình vào anh.

15

“Xì…”

Xung quanh vang lên mấy tiếng hít khí lạnh.

Môi chạm môi, Cố Hoài Dương ngây ngẩn nhìn tôi.

Tôi cảm nhận rõ ràng luồng sát khí dữ dội trên người anh dần dần thu lại, đôi mắt đỏ ngầu cũng khôi phục vẻ tỉnh táo.

Tôi âm thầm thở phào.

Cuối cùng cũng dừng tay rồi.

“Này… đợi hôn sau đi, đưa tôi tới bệnh viện trước đã.”

Tổng giám đốc Hoàng, người bị Cố Hoài Dương đè dưới thân không nhúc nhích được, phát ra tiếng phản kháng yếu ớt.

Tôi hoàn hồn, vội vàng rụt đầu lại.

Nhưng lại bị Cố Hoài Dương dùng một tay giữ chặt sau gáy:

“Đừng để ý đến hắn, cứ để hắn chết đi.”

Giọng anh khàn khàn, môi lại tiếp tục áp tới.

Tôi tức giận ngăn lại:

“Cố Hoài Dương, anh–quá–đáng–lắm rồi!”

……

Ở bệnh viện, Tổng giám đốc Hoàng được bác sĩ đẩy vào phòng khám để kiểm tra.

Tôi thì đi cùng Cố Hoài Dương xử lý vết thương ở tay anh.

Trong phòng khám, tôi nhìn bàn tay sưng đỏ, trầy xước của anh mà giật thót tim.

Anh đã ra tay mạnh đến mức nào chứ?

Đánh đến mức cả nắm tay sưng vù lên.

May mà da thịt tổng Hoàng dày, chứ không thì giờ chắc đã là khách sớm nhất của lò hỏa táng ngày mai rồi.

“Có bị hắn làm bị thương không?”

Trong lúc bôi thuốc, Cố Hoài Dương lên tiếng hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không sao cả, anh đến kịp lúc rồi.”

Cố Hoài Dương hừ lạnh một tiếng, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận:

“Thằng ngu đó, lần trước đúng ra nên giết luôn nó cho xong.”

Tôi thở dài:

“Tôi cũng không ngờ lại tình cờ gặp hắn.”

“Càng không ngờ gan hắn lớn đến thế, dám làm loạn ngay nơi công cộng.”

Tên Hoàng đó, đối với tôi và Cố Hoài Dương đều mang một ý nghĩa… đặc biệt.

Cả hai chúng tôi đều căm hận hắn đến nghiến răng.

Thật ra nói cho đúng, công ty của Cố Hoài Dương không hẳn là bị tôi làm cho sụp đổ.

Nhưng tôi cũng không thể phủi sạch liên quan.

Năm đó, dưới lớp vỏ bọc đường mật toàn lời nói dối của tôi, Cố Hoài Dương vô tình động lòng.

Trái ngược hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng, có chút vô tình của anh ta,

Cố Hoài Dương lại là kiểu người vô cùng thuần khiết trong tình cảm.

Một khi thích ai, thì sẽ dốc hết lòng hết sức để đối xử tốt với người đó.

Cũng nhờ vậy tôi mới biết thì ra dây giày bung ra không cần tự mình cúi xuống buộc lại,

ăn bít tết thì không cần tự cắt,

đi bộ mỏi chân thì sẽ có người cõng,

ra đường mua sắm thì khỏi phải mang theo ví…

Tình yêu của Cố Hoài Dương đổ ập xuống tôi, như thác lũ không hề nương tay.

Dưới thế công mãnh liệt như vậy, việc tôi sa vào lưới tình dường như cũng là điều tất yếu.

Đúng vậy, tôi cũng bất ngờ động lòng.

Nhưng khi trong lòng mang đầy bí mật, thì phải làm sao?

Tôi bắt đầu tự lừa mình dối người,

nào là “gián điệp thương trường” gì đó, hoàn toàn không có thật,

tôi chỉ là một cô lao công nhỏ may mắn “cưa đổ” được ông sếp đẹp trai của mình mà thôi.

Sau khi tự tẩy não thành công, tôi khôi phục lại vẻ bình thản,

và bắt đầu hẹn hò với Cố Hoài Dương một cách đường hoàng.

Trong công việc, tôi cũng dốc hết sức giúp anh, mong có thể đưa công ty quay lại quỹ đạo vốn có.

Mọi chuyện dường như đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng đúng lúc ấy, biến cố xảy ra.

Hôm đó, Cố Hoài Dương có một buổi tiệc xã giao.

Bữa tiệc này vô cùng quan trọng, đối phương là nhân vật có tiếng nói trong ngành.

Nếu hợp tác thành công, mọi khó khăn hiện tại của công ty sẽ được giải quyết.

Nghĩ đến việc để Cố Hoài Dương đi một mình thì quá thiếu khí thế,

tôi liền xung phong đóng vai thư ký đi cùng anh.

Ai ngờ được, tổng giám đốc bên công ty đối tác – cũng chính là tên Hoàng –

lại cho rằng tôi là “lễ vật” mà Cố Hoài Dương cố ý mang đến để “hiếu kính” hắn.

Không những nói năng tục tĩu ngay trên bàn tiệc, mà còn định giở trò sàm sỡ với tôi.

Thế là… Cố Hoài Dương lật bàn.

Phía Hoàng tổng có bốn, năm người lao lên định đánh Cố Hoài Dương,

kết quả là bị một mình anh hạ gục toàn bộ.

Hiện trường ngay lập tức hỗn loạn.

Cuối cùng thì… kết cục cũng đã rõ.

Thương vụ hợp tác đổ bể.

Tổng giám đốc Hoàng còn lớn tiếng rêu rao, rằng ai dám hợp tác với Cố Hoài Dương, tức là đang đối đầu với ông ta.

Và cứ thế, chưa đến một tuần sau, công ty của Cố Hoài Dương tuyên bố phá sản.

Dù anh chưa từng trách tôi một lời nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình khó thể thoái thác trách nhiệm.

Nếu ngay từ đầu tôi không khiến công ty anh rối loạn tơi bời, anh đã không đến mức phải tìm đến Hoàng tổng để cầu hợp tác.

Nếu tôi không đi cùng anh dự tiệc, anh cũng không đắc tội với Hoàng tổng, đến mức bị cả ngành tẩy chay.

Nếu tôi không nhận lời chủ tịch làm gián điệp thương trường, thì Cố Hoài Dương vẫn sẽ là một tổng tài hào hoa, chỉ cần vài năm nữa là có thể trở thành ngôi sao mới trong giới.

Khi một kẻ chuyên nói dối bỗng nhiên có lương tâm,

cô ta sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn của dằn vặt và áy náy không hồi kết.

Cảm giác tội lỗi đến muộn như sóng cuộn trào ập đến, khiến tôi không còn dũng khí để đối mặt với Cố Hoài Dương.

Vậy nên, tôi đã chọn làm kẻ hèn nhát.

Chặn hết mọi liên lạc với anh, biến mất khỏi thế giới của anh,

chấm dứt tất cả những điều đã đi chệch hướng,

trở lại làm cô nhân viên phòng kế hoạch mang tên Sở Ý như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng ai ngờ được — người có “vỏ bọc” không chỉ có mình tôi.

Chúng tôi vừa mới chia tay được vài hôm, đã bất ngờ chạm mặt.

Mà Cố Hoài Dương… còn biết hết toàn bộ sự thật.

Haiz… chết tiệt thật, phiền chết đi được.

16

Xử lý xong vết thương, tôi và Cố Hoài Dương rời khỏi phòng khám.

Lúc này đã là đêm khuya, hành lang yên tĩnh đến mức không nghe nổi một tiếng động.

Đi được một đoạn, Cố Hoài Dương bỗng dừng lại, quay người, mặt cau có hỏi:

“Không định nói gì sao?”

Tôi vốn đang mải nghĩ mai phải giải thích thế nào với đồng nghiệp để qua mặt chuyện mình hôn Cố Hoài Dương hôm nay,

bị anh lên tiếng đột ngột làm tôi giật bắn người.

Tôi gãi mũi, lí nhí mở lời:

“Cảm ơn anh.”

“Còn nữa… xin lỗi.”

Hai chữ “xin lỗi” này đã nhiều lần lởn vởn bên mép tôi, nhưng lần nào cũng bị nuốt ngược trở lại.

Bây giờ nói ra rồi mới phát hiện, hóa ra không hề khó như mình tưởng.

Vì thế, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng trở nên kiên định:

“Cố Hoài Dương, xin lỗi anh.”

“Vì tất cả những việc sai trái mà tôi từng làm, tôi xin lỗi anh.”

“Dù anh có tha thứ hay không cũng không sao. Tôi chấp nhận bất kỳ hình phạt nào anh muốn, đến khi nào anh cảm thấy lòng mình cân bằng trở lại.”

Lời vừa dứt,

chỉ còn lại một khoảng lặng dài.

Cố Hoài Dương mím chặt môi, cau mày nhìn tôi.

Tôi thấp thỏm trong lòng, bị khí thế áp đảo của anh làm muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn cố đứng vững.

Phải rất lâu sau, anh mới khẽ hé môi mỏng:

“Em biết trong tất cả những việc em làm, điều khiến anh giận nhất là gì không?”

“Là phá hỏng công ty của anh, khiến anh buộc phải quay về tiếp quản sản nghiệp gia đình?”

“Không. Là em đột ngột biến mất, không nói một lời.”

Tôi nghẹn lại, xấu hổ cúi gằm mặt nhìn mũi giày mình:

“Chuyện đó… chủ yếu là lúc ấy tôi thấy rất áy náy. Nếu tôi không đi cùng anh đến buổi tiệc hôm đó, thì anh cũng đâu đến mức—”

Tôi còn chưa nói hết câu, Cố Hoài Dương đã ngắt lời:

“Chu Ý, em vẫn chưa hiểu rõ vấn đề à?”

“Chuyện đó, sai là ở tên Hoàng tổng kia, không phải em.”

“Nhân cách hắn có vấn đề không phải vì em đến đó mà mới có vấn đề, mà là hắn vốn đã là loại người thối nát.”

“Người như hắn, cho dù anh có thực sự hợp tác thành công, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra xung đột.”

“Cho nên, nói đúng ra là em đã giúp anh — giúp anh sớm nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, tránh cho anh phải đầu tư thêm thời gian và tâm huyết để rồi vẫn nhận lại kết cục như vậy.”

17

Để nhanh chóng kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn, những lời Cố Hoài Dương nói thật sự vô cùng nghiêm túc.

Tôi nghe mà ngẩn người, nhưng đồng thời cũng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Đúng vậy, Cố Hoài Dương nói không sai.

Tên Hoàng đó vốn dĩ đã là một kẻ thối nát.

Loại rác rưởi như hắn, cho dù có hợp tác được thì sau này cũng sẽ trở thành tai họa khôn lường.

May mà lần này hắn đã nhận đủ bài học.

Lần trước bị Cố Hoài Dương đánh cho không nhẹ.

Lần này càng thảm hại hơn — bị đánh đến gãy xương ở nhiều chỗ, chấn động não mức độ trung bình, còn rụng mất mấy cái răng.

Không nằm liệt giường ba tháng thì cũng phải năm tháng mới ngóc đầu dậy nổi.

Điều khiến người ta hả giận hơn cả là:

Hắn muốn kiện Cố Hoài Dương, nhưng sự việc bắt nguồn từ việc hắn định giở trò đồi bại với tôi,

mà tất cả đều được camera ở KTV ghi lại.

Nếu làm to chuyện, hắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Thế là chỉ còn cách nuốt giận vào bụng, chọn cách dĩ hòa vi quý.

Nghĩ thông rồi, tâm trạng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn, nở nụ cười thật lòng đầu tiên sau mấy ngày mây mù.

Tôi đưa tay khẽ kéo tay áo Cố Hoài Dương, giọng mềm đi thấy rõ:

“Thôi mà, đừng giận nữa.”

“Là em sai, sau này sẽ không biến mất đột ngột nữa đâu.”

“Tha thứ cho em nhé?”