Chương 9 - Đã Lỡ Thích Em Nhiều!

[FULL] Xin Chào Ngài Tần

Tác giả: Nhị Tam

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Để trả nợ, bố tôi ép tôi lấy ngài Tần. Đêm tân hôn, vừa kêu một tiếng “ngài Tần”, tôi đã bị anh lạnh lùng đẩy ra, đóng sầm cửa lại, bỏ mặc tôi một mình bên ngoài.

Nghĩ ngợi một hồi, tôi cầm điện thoại lên, run rẩy gõ một dòng chữ:

“Sau khi kết hôn, phát hiện chồng mình rất lạnh lùng, tôi phải làm gì bây giờ?”

Sau khi bị những cuốn tiểu thuyết sến sẩm như “Lỡ kết hôn với thiếu gia giàu có, cuộc sống sang chảnh của nàng tiểu bạch hoa”, “Bà chủ nhà giàu trả thù, một bụng mười tám đứa con”... làm choáng ngợp và học lỏm đủ loại chiêu trò mang bầu, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng.

Tôi không thể làm bà Tần được một ngày nào nữa.

1

Cửa phòng tắm mở ra, tôi vội vàng giấu điện thoại, ngoan ngoãn tựa vào đầu giường.

Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua những kỹ năng mà tôi đã học được trên mạng trong thời gian qua như “Phụ nữ biết nũng nịu thì đàn ông mê mệt”, “Mười động tác không chàng trai nào có thể cưỡng lại”... Tần Thâm bước tới, tôi trèo lên vai anh, bàn tay đã được chăm sóc kỹ lưỡng nhẹ nhàng kéo vạt áo choàng tắm của anh xuống.

Hừ, lần này xem anh chạy đi đâu.

Ai ngờ Tần Thâm hất tôi ra, chỉnh lại áo choàng tắm, không chút do dự quay người rời đi.

Để lại tôi ngớ ngẩn, lại cầm điện thoại run rẩy nhấn nút đặt hàng thuốc bổ thận.

Không thể nào.

Tôi chui vào chăn, kìm nén tiếng reo vui, rồi sung sướng nằm dài trên giường.

Một câu hỏi trên diễn đàn: “Cảm giác thế nào khi có chồng giàu nhưng không yêu mình?”

Tôi trả lời một cách chân thành bên dưới:

“Cảm giác tuyệt vời, cứ như bay lên mây ấy.”

2

Tôi không yêu Tần Thâm.

Tương tự, anh cũng chẳng mấy yêu tôi.

Theo kế hoạch của bố, tôi và anh lên giường. Sau đó, anh sẽ vì danh tiếng của công ty mà buộc phải cưới tôi.

Anh còn đưa ra một cái giá khiến tôi không thể từ chối.

Số tiền đó không chỉ trả hết nợ cờ bạc của bố tôi mà còn có thể chữa bệnh cho em gái đang mắc bệnh tim.

Với quan niệm "ăn người ta miếng cơm, nói người ta lời ngọt", tôi đã quên ăn quên ngủ, không ngừng học hỏi từ vô số tài liệu.

Trong đó bao gồm, nhưng không giới hạn, các cuốn sách như: "Ông trùm ngầm và cô vợ bé bỏng", "Lỡ kết hôn với thiếu gia giàu có, cuộc sống hào hoa của nàng tiểu thư", "Bà chủ nhà giàu nổi loạn, một lần sinh tám đứa con".

Mặc dù tôi không hiểu lắm làm sao có thể sinh một lần tám đứa con, nhưng sau khi ngấm nhuần những kiến thức quý báu đó, ít ra bây giờ tôi cũng đã có chút ý thức để trở thành một "chim hoàng yến".

Rồi đêm tân hôn, chồng tôi bỏ mặc tôi một mình trong phòng.

Không sao cả, tôi sẽ dậy sớm vào ngày hôm sau để chuẩn bị bữa sáng cho chồng.

Vì tôi đã nhận tiền của anh mà.

3

Tôi mang đĩa bò bít tết được chế biến công phu đặt trước mặt Tần Thâm:

"Ngài Tần, đây là bữa sáng em làm cho anh."

Tần Thâm nhíu mày.

Tôi lại thử thúc giục: "Ngài Tần?"

Anh mới cầm dao nĩa cắt một miếng nhỏ để nếm thử.

Tôi tràn đầy hy vọng: "Thế nào ạ?"

Món ăn này là thành quả tôi khổ luyện trước khi kết hôn, hương vị có thể sánh ngang với đầu bếp chuyên nghiệp, vì thế vết bỏng trên tay tôi đến giờ vẫn còn âm ỉ.

"Bình thường."

4

Mặc dù thất bại trong việc nấu ăn, nhưng tôi vẫn nợ người ta một ân tình.

Vì vậy, tôi bắt đầu cố gắng làm hài lòng Tần Thâm ở những khía cạnh khác.

Ví dụ như cắn răng mua vài bộ váy đẹp và dịu dàng, rồi trang điểm kỹ lưỡng trước khi Tần Thâm về nhà, trang điểm đến mức có thể đi phát ngôn ngay lập tức.

Tôi đứng nghiêm túc ở cửa chờ Tần Thâm, nhưng anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi đi thẳng lên lầu.

Không phục, tôi lại đặt mua thêm mười bộ đồ ngủ gợi cảm.

Rồi Tần Thâm ngủ ba ngày ở phòng khách và từ chối tôi khi tôi cố gắng vào mang nước cho anh.

Không cam tâm, tôi lại gõ cửa, rồi nghe thấy tiếng khóa cửa từ bên trong.

Thật là quá đáng.

Tôi nghiến răng ken két, ngày hôm sau đóng gói và vứt hết đống đồ ngủ đi.

5

Không sao, tôi đã sẵn sàng để trở thành một món hàng.

Nếu ông chủ không thích tôi, vậy thì tôi sẽ thay đổi bao bì, chắc chắn sẽ tìm ra được thứ anh thích.

Vì vậy, hàng ngày tôi không ngại ngần bám theo Tần Thâm, ngọt ngào gọi anh là ngài Tần, ngài Tần, ngài Tần...

Gọi đến nỗi đêm nằm mơ cũng thấy hai chữ ngài Tần cứ bay lượn quanh đầu tôi.

Tần Thâm đột ngột dừng lại, tôi không kịp phản ứng đâm sầm vào lưng anh.

Đau quá!

Một cảm giác tê buốt từ mũi lan lên tận mắt, tôi dụi mắt và nghĩ thầm:

May mà cái mũi này là thật.

Tần Thâm quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm đầy sự không hài lòng: "Đừng gọi tôi như vậy."

"Hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh, suy nghĩ một lúc, rồi thử gọi:

"Tổng giám đốc Tần?"

Tần Thâm quay đi, tiện thể đóng sầm cửa lại.

May quá, tôi phanh gấp, vỗ ngực.

Suýt nữa lại đụng vào mũi rồi.

6

Sau khi Tần Thâm nói rằng món bò bít tết tôi làm không ngon, tôi vẫn không nản lòng và thay đổi nhiều cách khác nhau, nhưng đều bị từ chối và bị tước quyền vào bếp.

Thỏa thích nằm dài trên giường, tôi ngáp dài rồi đi xuống lầu và ngạc nhiên khi thấy Tần Thâm cũng dậy muộn.

Tôi nhìn anh đang ngồi ăn sáng ở phòng ăn, lịch sự chào hỏi một tiếng rồi quyết định không qua đó làm phiền.

Tôi thiu thiu ngủ trên ghế sofa, mắt liếc qua đống giấy trên bàn sofa, trên đó ghi dòng chữ "Báo cáo phân tích thị trường IT trong một tháng gần đây".