Chương 19 - Đã Lỡ Thích Em Nhiều!

Nghe vậy thì cha tôi lập tức bò dậy, cởi giày của mình ra, bắt đầu móc móc.

Chỉ một lát sau, tay ông ấy xuất hiện một tờ 100 tệ, còn có thêm hai đồng tiền xu.

Tôi nhìn tờ tiền bốc mùi, đứng dậy khỏi mặt đất, phủi mông một cái.

“Đi thôi, đi ăn xiên bẩn!”

“Được.”

Vừa đi được mấy bước, hai chúng tôi phản ứng kịp, đồng thời quay đầu.

Cha tôi thầm nói một tiếng.

“Tí thì quên mất chuyện này…”

Ông ấy cuộn chỗ “nệm giấy” kia lại, cắp nách mang đi.

Nếu không lát nữa về sẽ bị người ta lấy mất.

5.

Hơn nửa đêm, chúng tôi không dễ gì mới tìm được một cửa hàng đồ nướng còn mở.

Nhìn bộ dạng kỳ quái của hai chúng tôi, người xung quanh đều liếc nhìn đầy dò xét.

Cha tôi lộ vẻ hung dữ, vung nắm đấm lên, cố tình để lộ ra thực lực.

“Nhìn cái gì?”

Mọi người lập tức thu hồi tầm mắt, hai chúng tôi vui vẻ ngồi xuống.

Cha tôi càng phóng khoáng hơn, đưa ra tờ 100 tệ.

Tiền này không biết ông ấy phải dành dụm bao nhiêu lâu, đương nhiên khi tiêu phải có dáng vẻ như đang tiêu 100 vạn.

“Hai chai bia, thêm chút đồ nướng, tự liệu mà làm, nướng nhiều một chút.”

Nếu không nói vậy thì 100 tệ này chưa chắc đã đủ dính răng.

Chủ quán không biết là sợ hay là có lòng tốt, ông ta liên tục lên đồ nướng cho chúng tôi.

Hai cha con cứ thế ăn xiên nướng, nhắm bia lạnh, vô cùng ngon miệng.

“Hay ngày mai đừng đi nữa, không lại chọc cho mẹ con tức giận.”

Vậy thì sao được?

“Làm đủ một tháng mới có lương, đợi thêm mấy ngày nữa rồi tính tiếp.”

Ít nhất cũng phải cầm được tiền đã chứ!

Gần 1 vạn đó!

“Con thiếu tiền vậy cơ à? Không phải đang vay nặng lãi đấy chứ?”

Tôi lườm ông ấy một cái.

Gì cơ?

“Mẹ chỉ cho con có mấy đồng tiêu vặt, đâu có đủ tiêu?”

Không tự mình kiếm thêm thu nhập thì tôi phải sống kiểu gì?

Cha tôi im lặng.

“Trường học cách nhà không đến 500 mét, con ăn trong nhà, ở trong nhà, mặc trong nhà, mỗi tháng mẹ con cho con 1000 tệ, người ta ở trường ăn uống ngủ nghỉ cũng chỉ có 1000 tệ thôi, sao con còn dám mặt dày nói không đủ?”

Con: “Thì đúng là không đủ với con…”

Tôi cũng không biết mình tiêu tiền kiểu gì, tiêu tới tiêu lui đã không còn tiền nữa.

“Chút tiền đó cũng chỉ đủ chúng ta ăn mấy bữa xiên nướng, cha cho rằng tiền nạp game của cha ở đâu ra? Chả lẽ vợ cha rủ lòng từ bi sao?”

Cha tôi: “Vậy con cố lên, cùng lắm thì chúng ta ngủ gầm cầu thêm mấy ngày nữa.”

Tôi: “...”

Đúng là đồ thấy tiền sáng mắt!

6.

Về đến cầu vượt, không ngờ tôi còn có thể gặp lại Tiêu Nại.

Anh ấy cầm tấm “nệm giấy” cùng nhãn hiệu với tôi, bốn mắt nhìn nhau.

Sao vậy? Theo mấy chị gái phú bà kiếm được nhiều tiền đến thế mà vẫn lưu lạc tới mức phải ngủ gầm cầu vượt sao?

Cha tôi đang định dùng chiêu cũ, đuổi anh ấy đi.

Tôi ngăn ông ấy lại, bình tĩnh mở “nệm” ra bên cạnh chỗ của anh ấy.

“Sao anh cũng ngủ ở đây?”

Tiêu Nại: “Tiền bị người ta cướp rồi.”

Dáng vẻ ấm ức này…

Càng nhìn càng thấy yêu!

Cha tôi thấy tôi gặp người quen, bèn tự giác trải “giường nhỏ” của mình ra, vừa nằm xuống đã ngủ say sưa.

Tôi thấy anh ấy quá đáng thương, bèn cởi giày của cha tôi, lấy ra hai đồng tiền xu còn sót lại, nhét vào trong tay anh ấy: “Bọn họ rất thích đoạt đồ của mấy người như anh, cầm lấy đi, nhiều hơn thì không có đâu.”

Tiêu Nại: “Không cần phải vậy…”

Nửa giờ sau.

Tôi giả bộ ngủ say, lại lặng lẽ sờ cơ bụng của anh ấy.

Ừm, dậy thì tốt phết đấy chứ.

Tiêu Nại khẽ cản tôi lại.

“Trần Dao, đừng làm loạn.”

Tôi giả bộ chép miệng, tiếp tục không kiêng nể gì cả.

Tôi ngủ rồi, không nghe thấy, không nghe thấy!

Tiêu Nại chọc vào nách tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ, không cách nào giả vờ ngủ được nữa, nhưng hai mắt vẫn mở to, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Tôi cũng đưa tiền rồi mà.”

Tiêu Nại: “Đưa hai đồng tiền xu? Đuổi ăn mày hay gì? Không cho sờ mó linh tinh nữa, ngủ đi!”

Tôi: “...”

Haizz, thế là hai đồng tiền xu của cha tôi đã mất trắng rồi.

7.

Hôm sau, buổi tối tôi vẫn đến hộp đêm như thường lệ.

Cũng không biết Tiêu Nại đi đâu đổi quần áo, nhìn có khí chất hơn hẳn.

Tôi không nhịn được mà tiến lên trêu chọc một phen.

Anh ấy thấy tôi thì hơi kinh ngạc.

“Sao em vẫn làm ở chỗ này?”

Tiêu Nại vô thức hỏi một câu, một giây sau đã biết mình nói sai.

Tôi lập tức nghi ngờ.

Nói gì thế? Tôi làm việc ở đây, sao lại không ở đây được?

Tôi hỏi lại: “Thế sao anh vẫn làm ở chỗ này?”

Tiêu Nại thốt lên: “Ông nội anh bị bệnh Alzheimer, cha anh bị ung thư gan, mẹ anh là người thực vật, em nói xem, vì sao anh lại làm ở chỗ này?”

Tôi: “...”

Tôi thật đáng chết!

“Con gái đừng đi làm mấy chỗ này, dễ bị người ta bắt nạt lắm. Về nhà đi.”

Nhìn đi, nhìn đi! Người ta đều thảm như vậy rồi mà còn muốn cứu vớt thiếu nữ vô tội.

“Chậc, nể tình anh đáng thương như thế, em giới thiệu mấy phú bà cho anh nhé?”