Chương 7 - CỨU RỖI TUYỆT VỜI NHẤT - Cứu Rỗi Tuyệt Vời Nhất
Kể từ khi từ chối bà mối, lời đồn to nhỏ trong thị trần ngày càng nhiều hơn, cũng không thiếu người ngỏ ý muốn tôi làm vợ nhà bọn họ.
Tôi không quan tâm đến những lời bàn tán đó, lại càng không đồng ý với bất kì ai.
Tôi đang ấp ủ một kế hoạch, chờ tôi tìm được mẹ và tiết kiệm đủ tiền, tôi muốn rời khỏi nơi này cùng ba.
Trước khi rời đi mãi mãi, tôi muốn đi thăm người mà tôi chưa từng gặp mặt, nếu như mẹ sống tốt, tôi sẽ không quấy rầy bà ấy làm gì.
Nhưng cho tới bây giời, thông tin mà tôi biết chỉ có hai điều, bà ấy mang họ Đường, và trong sổ tay ba có ghi rõ bà ấy bị chó cắn, thế nên bên trong cánh tay trái có một vết răng chó.
Sau khi Tô Tề biết chuyện, ông cũng giúp tôi đi tìm kiếm.
Trong quá trình đó, tôi bắt đầu thử làm một người giám hộ thật tốt.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, nhưng mọi thứ vẫn rất mơ hồ.
Tôi muốn ông lớn lên giống như những đứa trẻ tám tuổi bình thường khác, không đánh nhau, không mắng chửi, ngoài việc đi học thì còn có thể vui vẻ chơi đùa.
Nhưng vì hoàn cảnh, đó là cách tất yếu để ông có thể an toàn sống sót.
Thế nên tôi nghiêm túc hỏi ông muốn điều gì?
Ông không hiểu tại sao tôi lại hỏi như vậy, nhưng vẫn chân thành trả lời.
“Em biết bây giờ em chỉ là con nuôi, nhưng em sẽ lớn lên rất nhanh, chờ em lớn lên, chờ em có tiền, em có thể nuôi chị cả đời, thật đấy, em sẽ không nói dối chị, chị có thể đừng bỏ em lại được không?”
“Em có thể không đi học, cũng có thể chỉ ăn hai cái bánh bao một ngày, em chỉ muốn nói với chị rằng, em không phải là kẻ cô độc, em cũng có gia đình, cũng có người chờ em về nhà, em không bị vứt bỏ, em không phải là đứa trẻ không ai cần.”
Ngày hôm đó vành mắt của ông đỏ bừng, tôi cũng không kìm được mà bật khóc.
Tôi ôm lấy ông, vừa nức nở vừa run rẩy nói rằng: “Em không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, em có gia đình mà. Em cũng có thể yên tâm, chị sẽ không đi đâu cả, chị sẽ đồng hành cùng em cho đến khi nào em lớn lên, đừng nghe mấy lời của đám người kia nói, em thật sự rất quan trọng với chị.”
Quan trọng đến mức, trên thế giới này, sẽ có người vì ba mà đến.
Tôi không quan tâm đến những lời bàn tán đó, lại càng không đồng ý với bất kì ai.
Tôi đang ấp ủ một kế hoạch, chờ tôi tìm được mẹ và tiết kiệm đủ tiền, tôi muốn rời khỏi nơi này cùng ba.
Trước khi rời đi mãi mãi, tôi muốn đi thăm người mà tôi chưa từng gặp mặt, nếu như mẹ sống tốt, tôi sẽ không quấy rầy bà ấy làm gì.
Nhưng cho tới bây giời, thông tin mà tôi biết chỉ có hai điều, bà ấy mang họ Đường, và trong sổ tay ba có ghi rõ bà ấy bị chó cắn, thế nên bên trong cánh tay trái có một vết răng chó.
Sau khi Tô Tề biết chuyện, ông cũng giúp tôi đi tìm kiếm.
Trong quá trình đó, tôi bắt đầu thử làm một người giám hộ thật tốt.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, nhưng mọi thứ vẫn rất mơ hồ.
Tôi muốn ông lớn lên giống như những đứa trẻ tám tuổi bình thường khác, không đánh nhau, không mắng chửi, ngoài việc đi học thì còn có thể vui vẻ chơi đùa.
Nhưng vì hoàn cảnh, đó là cách tất yếu để ông có thể an toàn sống sót.
Thế nên tôi nghiêm túc hỏi ông muốn điều gì?
Ông không hiểu tại sao tôi lại hỏi như vậy, nhưng vẫn chân thành trả lời.
“Em biết bây giờ em chỉ là con nuôi, nhưng em sẽ lớn lên rất nhanh, chờ em lớn lên, chờ em có tiền, em có thể nuôi chị cả đời, thật đấy, em sẽ không nói dối chị, chị có thể đừng bỏ em lại được không?”
“Em có thể không đi học, cũng có thể chỉ ăn hai cái bánh bao một ngày, em chỉ muốn nói với chị rằng, em không phải là kẻ cô độc, em cũng có gia đình, cũng có người chờ em về nhà, em không bị vứt bỏ, em không phải là đứa trẻ không ai cần.”
Ngày hôm đó vành mắt của ông đỏ bừng, tôi cũng không kìm được mà bật khóc.
Tôi ôm lấy ông, vừa nức nở vừa run rẩy nói rằng: “Em không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, em có gia đình mà. Em cũng có thể yên tâm, chị sẽ không đi đâu cả, chị sẽ đồng hành cùng em cho đến khi nào em lớn lên, đừng nghe mấy lời của đám người kia nói, em thật sự rất quan trọng với chị.”
Quan trọng đến mức, trên thế giới này, sẽ có người vì ba mà đến.