Chương 3 - Cứu Người Hay Cứu Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Màu đỏ chói mắt, nổi bật đến cực điểm.

Phó Thiên Trạch đứng bên lan can liếc nhìn qua ánh mắt dửng dưng, nhưng bàn tay đặt trên lan can siết chặt.

Gân tay trên mu bàn tay nổi rõ.

Lúc này, Thẩm Ninh An từ phía sau ôm lấy anh.

“A Trạch, dạo này Minh Diểu thay đổi nhiều quá… Có phải cô ấy vẫn đang giận, chưa tha thứ chuyện chúng ta đính hôn không?”

Phó Thiên Trạch thu hồi ánh nhìn.

“Cứ để cô ta làm loạn đi.”

“Đợi khi phát hiện chiêu trò đó không có tác dụng, cô ta sẽ quay về nguyên bản thôi.”

Tôi không quay đầu lại, rời nhà, đến quán cà phê gặp người mà mẹ sắp xếp cho tôi đi xem mắt.

Lẽ ra đây là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà lại nói chuyện hợp đến lạ, cứ như đã quen từ lâu.

Tối về, tâm trạng tôi rất tốt, còn ngân nga hát nhỏ.

Không ngờ lại thấy Phó Thiên Trạch ngồi trên ghế sofa phòng khách, hơi cúi lưng, trông có vẻ rất khó chịu.

Kiếp trước sống cùng nhau ba năm, tôi biết anh bị bệnh dạ dày nghiêm trọng.

Chắc là không muốn Thẩm Ninh An lo lắng, nên mới ngồi đây cố gắng chịu đựng.

Ban đầu tôi không định để tâm, nhưng hôm nay tâm trạng tốt.

Thêm nữa, tôi cũng không muốn để anh xảy ra chuyện trong nhà mình, tránh gây phiền phức cho ba mẹ.

Do dự một chút, tôi mở lời:

“Hộp y tế ở ngăn thứ hai của tủ trắng.”

Phó Thiên Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi.

Anh ta có lẽ nghĩ tôi sẽ chủ động lấy thuốc giúp, nên vẫn ngồi yên bất động, chỉ hơi cong môi cười khinh miệt:

“Sao thế, Thẩm Minh Diểu, lại muốn nhân cơ hội này đòi báo đáp sao?”

Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã xoay người trở về phòng.

Vì thế, tôi cũng không nhìn thấy khóe môi vốn đang nhếch cười của anh hơi cứng lại, ánh mắt dần trở nên trầm sâu khó đoán.

Cứ thế mà bình yên được vài ngày.

Cho đến khi Phó Thiên Trạch bất ngờ sa sầm mặt, ném một chiếc nội y ren vào thẳng mặt tôi.

“Thẩm Minh Diểu, sao cô rẻ mạt đến vậy?”

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng ngây người tại chỗ. Theo phản xạ, tôi đưa tay đỡ lấy rồi cúi đầu xem — đúng là đồ của tôi…

Một cơn xấu hổ như nuốt trọn lấy tôi.

“Ý… ý anh là gì?”

Phó Thiên Trạch bật cười lạnh:

“Tôi suýt nữa tưởng cô thật sự hết hy vọng với tôi. Không ngờ hóa ra cô đang chơi trò ‘muốn bắt trước buông’.”

“Bề ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm, sau lưng lại len lén đặt nội y lên giường tôi để quyến rũ. Cô khát đàn ông đến vậy sao?”

Tôi hoảng hốt giải thích:

“Nhất định có hiểu lầm gì đó, tôi không—”

“Đừng nguỵ biện nữa. Thẩm Minh Diểu, cô khiến tôi thấy ghê tởm.”

Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy thất vọng.

Anh kéo tay Thẩm Ninh An, sải bước ra ngoài:

“Tôi sẽ đưa An An về nhà họ Phó. Lần sau gặp lại, nhớ gọi tôi là anh rể.”

Hôn lễ của họ chính thức được định xuống.

Thẩm Ninh An không có nhiều bạn ở Nam Thành, nên ba mẹ bảo tôi làm phù dâu giúp cô ta.

Ngày cưới đúng lúc ba mẹ tôi vừa từ xa trở về, họ nắm tay tôi, nói đầy cảm khái:

“An An xuất giá rồi, ba mẹ của nó dưới suối vàng chắc cũng yên lòng. Giờ chỉ còn mỗi con thôi.”

Tôi khẽ sờ chiếc vòng đôi trên tay phải, mặt hơi nóng lên.

“Um… con cũng có người yêu rồi.”

Mẹ tôi trợn mắt:

“Ở đâu ra vậy?”

“Đối tượng xem mắt ba mẹ sắp xếp lần trước, chẳng phải con không chịu đi gặp sao?”

Tôi: “Hả???”

Vậy người hôm ấy tôi gặp, nói chuyện hợp đến thế… là ai???

Phó Thiên Trạch nghe được cuộc trò chuyện, khẽ nhếch môi cười chế giễu.

Anh ta hẳn không tin, nghĩ tôi chỉ đang bịa chuyện.

Nhưng thấy tôi quả quyết như vậy, giữa chân mày anh thoáng nhíu lại, có phần bực bội khó chịu.

Nhân lúc xung quanh không có ai, anh ta chặn tôi ở cửa phòng trang điểm, cúi xuống thì thầm bên tai:

“Chỉ cần cô biết điều, đừng mơ mộng hão huyền nữa, tôi vẫn sẽ coi cô như em gái, rảnh thì dành thời gian cho cô.”

Tôi nghiêm túc đáp:

“Tôi có bạn trai rồi, sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa.”

Phó Thiên Trạch hừ một tiếng, nắm lấy cổ tay tôi:

“Vậy nói tôi nghe — sao vòng tay của cô lại khắc chữ Z? Không phải đại diện cho ‘Trạch’ của tôi sao?”

“Không phải!”

Ở không xa, Thẩm Ninh An nhìn cảnh này với ánh mắt ghen tỵ đầy hằn học.

Trước giờ cử hành hôn lễ, hậu trường bỗng nháo loạn.

Váy cưới của cô dâu bị ai đó cắt một lỗ lớn.

Trên gương trang điểm còn bị bôi hai chữ “Đi chết”.

Thẩm Ninh An khóc nức nở, khi mọi người ùa đến an ủi cô ta.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)