Chương 2 - Cứu hỏa cho đại ca

[Phần 2/2]

6.

Sau đêm đó, cả tuần trời tôi không gặp Phó Ngôn Tri.

Từ miệng anh Thẹo, tôi mới biết, năm Phó Ngôn Tri mười lăm tuổi, mẹ của anh bị Phó Tân đuổi ra khỏi nhà họ Phó, về sau qua đời vì tâm bệnh.

Nguyện vọng lúc sinh tiền của bà ấy là mong cả nhà hòa thuận, rằng Phó Ngôn Tri đừng trách Phó Tân, mỗi tháng về ăn cơm nhà một lần, vì dù sao anh cũng là con cháu họ Phó.

Từ đó trở đi, Phó Ngôn Tri tiếp quản gia sản của ông ngoại. Hai người cậu của anh dẫn dắt Phó Ngôn Tri, nắm giữ toàn bộ tài sản thương mại và xã hội đen của nhà ngoại.

Nếu không nhờ di ngôn của mẹ Phó Ngôn Tri, chưa chắc Phó Tân đã sống đến giờ này.

Còn Phó Thư Vũ, anh Thẹo nói con người này bụng dạ hiểm sâu, có thể lợi dụng bất cứ ai. Cả chuyện đêm đó Phó Tân nổi cơn thịnh nộ, cũng do gã sớm quạt gió thổi lửa tiết lộ cho Phó Tân biết Phó Ngôn Tri dẫn gái quán bar về nhà.

Tôi nghe xong giận đến bốc khói, tên Phó Thư Vũ này mù phải không, tôi giống gái quán bar chỗ nào.

Tôi đang hò hét ầm ỹ trong đầu thì thấy tin nhắn của số điện thoại lạ.

Là Phó Thư Vũ hẹn gặp tôi, muốn bàn chuyện liên quan đến bố tôi.

Tôi gọi xe đi tới nhà hàng mà gã nói.

Phó Thư Vũ ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, trong đôi mắt để lộ tàn nhẫn.

- Cô Tống, chuyện bố cô nợ Phó Ngôn Tri 30 triệu tôi đã biết rồi. Điều kiện của cô không tệ, cần gì làm khổ bản thân, cô có cân nhắc gia nhập làm nghệ sĩ công ty tôi chưa?

- Làm nghệ sĩ?

- Phải, nếu cô đồng ý ký hợp đồng, tôi có thể trả trước cho cô 30 triệu, lúc đó bố cô cũng được về nước, bản thân cô cũng được tách khỏi Phó Ngôn Tri.

Tôi buồn bực nhìn Phó Thư Vũ, con mắt nào của gã thấy tôi muốn rời khỏi Phó Ngôn Tri vậy, tôi vốn có muốn đi đâu.

Phó Ngôn Tri vừa đẹp trai vừa giàu có, còn cướp mất nụ hôn đầu của tôi… Ặc, thật ra là tôi hôn anh nhưng chuyện đó không quan trọng.

Nhưng tôi vẫn muốn biết Phó Thư Vũ đang âm mưu chuyện gì.

- Được, được ký hợp đồng với công ty của Tổng giám đốc Phó, ít nhất có thể làm diễn viên, còn được 30 triệu phí hợp đồng, tội gì không làm.

Khóe môi Phó Thư Vũ cong lên:

- Nếu cô Tống đồng ý, trước khi ký tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.

- Là gì?

- Cô Tống, đây là bút ghi âm, mong cô có thể giúp tôi giấu dưới bàn làm việc của Phó Ngôn Tri, chỉ cần tôi lấy được thứ tôi cần, chúng ta có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào.

Phó Thư Vũ nói xong liền đặt cây bút ghi âm lên bàn trước mặt tôi.

Hay cho chiêu há mồm chờ sung rụng, gã vốn không hề muốn bỏ tiền.

Tôi không nói gì, gã thực sự coi tôi là đồ ngốc à.

Tôi giả bộ giật mình:

- Tổng giám đốc Phó, vậy không được đâu. Anh cũng biết trước giờ Phó Ngôn Tri vốn cẩn thận, tôi mà bị phát hiện sẽ chết chắc đấy.

- Cô Tống, bút ghi âm này rất nhỏ, cô đặt dưới bàn sẽ không ai phát hiện ra đâu. Cho dù bị phát hiện cũng tính lên đầu thằng Thẹo hoặc người khác, tuyệt đối không liên lụy đến cô. Hay thế này đi, để tỏ thành ý, tôi chuyển trước cho cô 1 triệu để đặt cọc, giúp cuộc sống ở nước ngoài của bố cô khá hơn một chút.

Tôi đồng ý với Phó Thư Vũ, cũng hỏi gã một câu, tại sao Phó Ngôn Tri không thích màu đen.

Phó Thư Vũ ngơ ngác, nói nhẹ tênh:

- Lúc nhỏ, thư ký của bố tôi thường mặc vest đen vào phòng làm việc của bố. Phòng của Phó Ngôn Tri ở ngay bên cạnh, có lần hắn hỏi nhiều một câu, bị bố tôi đánh cho gần chết.

Tôi siết chặt nắm đấm, cố nén nụ cười:

- Nên anh ta bị mất ngủ cũng liên quan đến chuyện này ư?

- Phải, nghe giúp việc nói, sau chuyện đó, hắn ta hay mất ngủ.

7.

Trên đường về nhà, tôi không nén được nước mắt mà khóc suốt, vì xót cho Phó Ngôn Tri.

Buổi tối, nhân lúc Phó Ngôn Tri ngủ, tôi lén lút chui vào phòng anh. Giấc ngủ của anh không được yên, trán đổ đầy mồ hôi, đầu giường vẫn đốt nến thơm.

Mấy hôm nay Phó Ngôn Tri rất bận, vội vàng sắp xếp hạng mục công việc, vội vàng thu mua công ty.

Tôi nằm cạnh giường, vươn tay ôm lấy Phó Ngôn Tri, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

Trước đây tôi cứ nghĩ việc của đại ca xã hội đen là giết người cướp của.

Bây giờ mới biết, gia đình của Phó Ngôn Tri sớm đã thay đổi, chuyện làm ăn làm còn chuyên nghiệp hơn chuyên gia.

Bố tôi vốn ký hợp đồng với Phó Ngôn Tri, đã hẹn thời gian giao hàng rồi cuối cùng bị người ta hãm hại, cả người và hàng đều bị lừa đi mất, không thể giao hàng theo hợp đồng.

Theo hợp đồng, ông ấy phải bồi thường cho Phó Ngôn Tri 30 triệu.

Phó Ngôn Tri lật người, duỗi tay ôm lấy eo tôi, vô thức sáp lại gần, bỗng nhiên lại mở mắt ra.

Anh thu tay về, kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi.

- Tống Huyên Huyên, cô to gan gớm nhỉ, hết lần này đến lần khác chiếm lợi của tôi?

- Anh là người nói chúng ta là vợ chồng chưa cưới trước mà, hơn nữa chúng ta đã gặp phụ huynh hai bên rồi, danh chính ngôn thuận.

Biểu cảm của Phó Ngôn Tri lạnh dần, giọng nói cũng nhạt đi, nghe không ra cảm xúc:

- Tống Huyên Huyên, khi đó tôi chỉ muốn chọc giận Phó Tân, tôi chưa có ý định kết hôn.

Nụ cười của tôi cứng đờ, sau đó bình thản trở lại.

Tôi biết một tuần này Phó Ngôn Tri cố tình tránh mặt tôi, thậm chí không thích bị tôi chạm vào, đêm đó cũng chỉ là kế tạm thời thôi.

Nhưng nghe chính miệng anh nói ra, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi thản nhiên cười:

- Tôi đùa thôi. Hôm nay Phó Thư Vũ hẹn gặp tôi, tôi đến để nói chuyện này.

Tôi nói rõ ràng yêu cầu của Phó Thư Vũ, Phó Ngôn Tri bảo anh Thẹo bỏ bút ghi âm vào phòng làm việc.

Tôi bước tới cạnh cửa, tự lầm bầm:

- Nếu anh đã biết rồi, chuyện tôi hứa với Phó Thư Vũ cũng đã làm xong. Tôi định tới công ty của gã, tôi lấy được tiền sẽ trả cho anh.

Không chờ Phó Ngôn Tri trả lời, tôi nhanh chóng đóng cửa phòng, vừa bước ra ngoài nước mắt đã rơi lã chã.

Tống Huyên Huyên ơi là Tống Huyên Huyên, mày đúng là ngu mà, vừa mới quen chưa được bao lâu đã không kìm được lòng mình

Đừng đau lòng, đời còn dài, trai còn nhiều.

Tôi lau nước mắt, trở về phòng thì gặp anh Thẹo, có lẽ gã cũng đoán được chuyện gì rồi.

- Huyên Huyên, anh bảo mày, đàn ông nhiều lúc không hiểu chuyện tình cảm. Không phải đại ca không thích mày, anh ấy chỉ không biết biểu đạt thôi.

Tôi khịt mũi:

- Anh Thẹo, cảm ơn anh. Tôi đã nói với Phó Ngôn Tri rồi, hai hôm sau tôi sẽ dọn đi, tiền sẽ sớm trả cho anh ấy.

Anh Thẹo nghe xong liền cuống lên:

- Đừng đừng, Huyên Huyên, mày nghĩ xem, nếu đại ca không có tâm với mày, sao lại để mày tùy tiện ra vào phòng của anh ấy chứ. Xưa nay đại ca không cho phụ nữ chạm vào người đâu, mày cho anh ấy chút thời gian.

Tôi thở dài:

- Anh Thẹo, anh không hiểu, chuyện tình cảm này không thể ép buộc được. Ngôn Tri biết anh ấy không thích tôi mà.

Nói xong, nước mắt tôi lại rơi ào ào, tôi vội chạy về phòng khóc lóc vật vã.

Lần đầu trong đời tỏ tình, bị từ chối luôn.

Tôi dọn đồ rời khỏi biệt thự của Phó Ngôn Tri từ lúc trời còn chưa sáng. Anh Thẹo muốn nói lại thôi:

- Huyên Huyên, nếu có ai bắt nạt mày, cứ về đây mách với anh.

Tôi cảm động gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ của Phó Ngôn Tri một cái rồi đi.

8.

Ba tháng sau.

Phó Thư Vũ dẫn tôi tham dự tiệc rượu, giới thiệu tôi với mọi người.

Phóng viên lập tức hứng thú bừng bừng:

- Tổng giám đốc Phó, xin hỏi nữ diễn viên chính của bộ phim mới là cô Tống Huyên Huyên đây phải không?

- Tổng giám đốc Phó, đã rất lâu công ty chưa có thêm người mới, cô Tống đây có điểm nào nổi bật?

- Tổng giám đốc Phó, hôm qua có phóng viên chụp được cảnh phụ nữ đi vào nhà anh, đó là cô Tống Huyên Huyên phải không?

Phó Thư Vũ chỉ cười nhạt nghe phóng viên mồm năm miệng mguoiwf:

- Huyên Huyên là người mới công ty chúng tôi cực kỳ coi trọng, về sau mong được mọi người chăm sóc, còn về tôi mong mọi người không để tâm quá nhiều.

Ánh đèn flash chớp nháy bốn phía, Phó Ngôn Tri bước trên thảm đỏ, vệ sĩ nhanh chóng dàn ra ngăn cản, không cho phóng viên chụp ảnh.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, phòng khách chỉ còn Phó Ngôn Tri và chúng tôi.

Phó Thư Vũ dẫn tôi đến hỏi thăm anh đôi ba câu.

Mùi gỗ nhẹ bám trên người Phó Ngôn Tri ngày càng nồng, chắc do anh Thẹo mua thêm nến thơm hỗ trợ giấc ngủ cho anh.

Có lẽ chứng mất ngủ của anh ngày một nặng thêm.

Tôi lơ đãng nghiêng mặt sang bên, Phó Thư Vũ bỗng nắm lấy tay tôi.

Tôi ngẩn ra, liền nhìn thấy sự đắc ý dưới đáy mắt Phó Thư Vũ.

Phó Ngôn Tri mặt sầm sì, lạnh lùng nhìn tôi:

- Anh cả, chẳng phải ngày trước anh đã nhắc tôi mục đích của cô Tống không đơn giản ư?

Phó Thư Vũ đẩy mắt kính, cười ôn hòa:

- Khi đó anh chưa hiểu rõ Huyên Huyên, còn phải cảm ơn Ngôn Tri, nếu không anh cũng không gặp được cô ấy.

Mặt Phó Ngôn Tri không có cảm xúc gì.

- Anh cả khách khí.

Nhìn Phó Ngôn Tri rời đi, lòng tôi cực kỳ khó chịu, vùng tay ra khỏi Phó Thư Vũ, giọng lạnh băng:

- Tổng giám đốc Phó, chuyện đồng ý với anh tôi đã làm rồi, bây giờ chúng ta chỉ hợp tác thôi. Nếu anh định dùng tôi chọc tức Phó Ngôn Tri, thì xin nói một câu anh làm chuyện thừa thãi rồi, về sau đừng làm thế nữa.

Giọng Phó Thư Vũ mang theo mấy phần sung sướng:

- Huyên Huyên, anh thật lòng đấy. Sau khi em đặt bút ghi âm, anh đã biết được một bước kế hoạch của công ty Phó Ngôn Tri rồi.

- Bên cạnh hắn vẫn có người của anh, thêm vào bút ghi âm của em, chẳng mấy chốc Phó thị sẽ cải từ hồi sinh. Nếu em đồng ý ở bên anh, chức phu nhân Tổng giám đốc sẽ thuộc về em.

Nghe thấy Phó Thư Vũ biết được kế hoạch tiếp theo của Phó Ngôn Tri, tim tôi vọt lên tận họng.

Không biết kẻ trốn bên cạnh Phó Ngôn Tri là ai?

Tôi rất muốn đi báo cho anh Thẹo, để gã nhắc Phó Ngôn Tri cẩn thận.

Thấy tôi không trả lời, mặt Phó Thư Vũ đổi sắc:

- Huyên Huyên, em nhớ kỹ, anh nâng được em lên thì cũng đạp được em xuống.

Gã nói xong thì đưa cho tôi một cái thẻ:

- Đêm nay 11 giờ, trên thẻ có địa chỉ, hi vọng sẽ gặp được em.

Lúc Phó Thư Vũ đi ngang qua tôi, thấp giọng nói:

- Đúng rồi, quên không nói cho em biết. Lần đầu gặp em ấy, bộ váy đen thắt eo đó em mặc rất đẹp.

Tôi nhịn xuống cơn buồn nôn, chờ Phó Thư Vũ khuất bóng thì lấy khăn tay chùi tay sạch sẽ.

Tôi vừa lau vừa đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho anh Thẹo nhưng mãi không có ai nghe.

Bao lâu nay tôi ở bên cạnh Phó Thư Vũ, không ngừng thám thính tin tức mới biết tên này kinh tởm cỡ nào, mới biết cái vòng này loạn lạc biết bao.

Trần Uẩn cũng chỉ là công cụ lợi dụng của gã thôi.

Tôi đạp giày cao gót, đi thẳng một đường, vừa bước tới chỗ rẽ thì bị người ta chặn ngang kéo lại.

Tôi vùng vẫy loạn xạ mà bị người ta khống chế dễ dàng, ngẩng đầu lên tôi mới biết đó là Phó Ngôn Tri.

Anh áp sát lại gần, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, hương gỗ thơm không ngừng phả vào mũi.

- Phó Ngôn Tri, Phó Thư Vũ sắp xếp gián điệp bên cạnh anh, anh mau…

A…

Cơn khó thở tập tới, tôi trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú đang sát gần.

Tôi không nằm mơ đấy chứ.

Phó Ngôn Tri đang hôn tôi.

Phó Ngôn Tri, chủ động hôn tôi.

Anh ôm chặt tôi vào lòng, tôi khẽ rên một tiếng vì đau, Phó Ngôn Tri rũ mắt, nhìn thấy gót chân bị xước da vì giày cao gót của tôi.

Anh cúi xuống bế xốc tôi lên, ra hiệu cho vệ sĩ đi hai bên che dù cho chúng tôi.

Anh Thẹo ở bên cạnh cười méo cả miệng.

Gò má tôi đỏ bừng, vùi mặt vào lồng ngực Phó Ngôn Tri.

Về đến biệt thự, anh cẩn thận đặt tôi lên ghế sa lông, ngồi xổm xuống bôi thuốc cho tôi.

Tôi khẽ rên:

- Phó Ngôn Tri, lời em vừa nói với anh, anh có nghe không đấy?

Phó Ngôn Tri chuyên tâm bôi thuốc cho tôi:

- Nghe thấy rồi.

- Có gián điệp, Phó Thư Vũ còn bảo đã biết kế hoạch tiếp theo của anh, nhất định gã sẽ phá hoại, anh phải cẩn thận.

Phó Ngôn Tri dừng động tác bôi thuốc, tia nguy hiểm lướt qua đáy mắt:

- Cho nên ba tháng này em đi theo Phó Thư Vũ, để do thám tin tức cho anh à?

- Cũng không hẳn, em cũng định đánh cược một lần xem có trả được tiền cho anh không. Em không thích nợ tiền người khác.

Gương mặt tuấn tú của Phó Ngôn Tri kề sát lại:

- Anh là người khác à?

Tôi nhìn đôi môi mỏng quyến rũ của anh, tim đập thình thịch, vội nghiêng đầu đi:

- Đừng như vậy. Phó Ngôn Tri, anh cứ làm thế, em sẽ hiểu lầm đấy.

Khóe môi mỏng của Phó Ngôn Tri khẽ nhếch:

- Tống Huyên Huyên, em thích anh thì cứ nhận đi, có gì xấu hổ đâu.

Tôi có hơi giận, nhớ đến ba tháng đầy khó chịu này, tôi đẩy Phó Ngôn Tri ra:

- Phó Ngôn Tri, anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ mình ghê gớm lắm sao mà gọi thì em đến, đuổi thì em phải đi?

Tôi nói xong, lại khóc, nước mắt không kìm được.

Thấy tôi khóc, Phó Ngôn Tri giật mình, luống cuống lau nước mắt cho tôi.

- Huyên Huyên, anh xin lỗi, là anh khốn nạn.

- Anh không biết mình thích em đến nhường nào, anh thừa nhận hôm nay suýt nữa anh đã không nhịn được mà chém đứt tay Phó Thư Vũ. Thấy gã nắm tay em, anh ghen đến điên lên được.

- Ba tháng này đêm đêm anh không chợp nổi mắt. Mỗi đêm đều nhớ em điên cuồng, em ở bên Phó Thư Vũ ba tháng, anh cũng cho người theo em ba tháng.

- Tống Huyên Huyên, anh thừa nhận, anh yêu em, Phó Ngôn Tri này yêu em.

Phó Ngôn Tri nói xong một hơi, thấy tôi ngừng khóc, ngơ ngác nhìn anh mới thở dài nhẹ nhõm, mềm giọng nói:

- Đừng khóc, em muốn gì anh cho em hết.

Tôi bỗng phì cười, nắm lấy cổ áo Phó Ngôn Tri:

- Cái gì cũng cho em thật à?

- Anh thề đấy, dù là vật bay trên trời hay bơi dưới nước, chỉ cần em nói ra là được.

- Đồ ngốc này, em chỉ cần anh thôi.

Phó Ngôn Tri nghe xong, đôi mắt hẹp dài lóe lên ý cười xấu:

- Vậy, như em mong muốn.

9.

Chưa đến một tuần, Phó Thư Vũ vì không tìm được tôi mà tức điên.

Sau đó, gã phát hiện nhóm hàng Phó Ngôn Tri hợp tác với nước ngoài đã thuận lợi chuyển đi, cuống đến nỗi làm văn phòng loạn lên.

Buổi tối gã đến quán bar uống rượu, gặp phải một tên côn đồ, cãi nhau rồi bị đánh gãy tay, sau đó ủ rũ xuất ngoại.

Trần Uẩn sau khi bị Phó Thư Vũ vứt bỏ thì bị lộ một đống bê bối, fan thoát hết cả, nhãn hàng thanh trừ hợp đồng, mai danh ẩn tích.

Nửa tháng sau, Phó Ngôn Tri chính thức mua lại tập đoàn Phó thị, đây là lễ vật ông ngoại tặng cho mẹ của anh, bây giờ vật quy chủ cũ.

Khi đó Phó Thư Vũ không trả cho tôi 30 triệu, cũng không ký hợp đồng với tôi, tôi mới phát hiện gã nợ không ít tiền lương.

Sau khi Phó Ngôn Tri tiếp nhận tập đoàn đã thanh toán toàn bộ, loại bỏ hạng mục đầu tư thất bại, tuyển chuyên gia đến tiếp quản công ty giải trí, bắt đầu tìm hạng mục đầu tư và tuyển thêm người mới.

10.

Tôi và Phó Ngôn Tri ngồi trên xích đu trong vườn hoa ngắm sao, nhìn bầu trời đầy sao, tôi lại nhớ bố.

Sau cuộc điện thoại lần trước tôi vẫn chưa liên lạc được với ông, không biết bây giờ ông ấy sao rồi.

Phó Ngôn Tri thấy tôi không vui liền bảo tôi đi ngủ sớm, lúc ngủ dậy có quà bất ngờ.

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, anh dẫn tôi đến một cửa hàng trà sữa khang trang. Chúng tôi vừa bước vào, liền nhìn thấy bố tôi đang nhiệt tình bắt chuyện với khách.

Gương mặt ông ấy đầy tập trung, lát sau lại đi dạy nhân viên mới.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Phó Ngôn Tri.

- Huyên Huyên, chú đã về thành phố Diêm từ lâu rồi, chú tìm anh mong anh đừng làm khó em.

- Khi đó chú có chuyện, chú sợ người ta tìm đến nhà làm phiền em nên mới muốn đưa em đến bên anh.

Tôi kinh ngạc hỏi ngược lại:

- Đưa em đến bên cạnh đại ca xã hội đen, chẳng lẽ không nguy hiểm hơn à?

Phó Ngôn Tri cụp mắt, hàng mi dài khẽ chớp, từ từ kề sát tai tôi thì thầm:

- Ông ấy nghe nói anh không gần phụ nữ…

Tôi bật cười ra tiếng.

Phó Ngôn Tri bảo, giấy nợ 30 triệu bố tôi ký với anh, anh đã xé bỏ rồi, có điều bố kiên trì muốn trả góp đến khi hết nợ thì thôi.

Quán trà sữa này do Phó Ngôn Tri hỗ trợ đầu tư, cực kỳ đáng tin, đây là chi nhánh thứ hai của bố.

Tôi nhìn Phó Ngôn Tri, vừa mừng vừa cảm động.

Phó Ngôn Tri ghé sát vào tai tôi, mở miệng:

- Tống Huyên Huyên, có phải chúng ta có việc chưa làm xong không?

- Chuyện gì cơ?

- Dập.Lửa!

- Không phải anh Thẹo đã vứt hết nến thơm đi rồi à, anh ta bảo anh không cần nữa.

- Hừ, ai bảo em đi tắt nến. - Mặt Phó Ngôn Tri nóng lên.

Tôi thấy người xung quanh ném những ánh mắt kỳ lạ về phía chúng tôi, vội vùi gương mặt đã đỏ chót của mình vào ngực Phó Ngôn Tri.

- Lưu manh!

[Hết truyện]