Chương 1 - Cửu Chuyển Địa Thi
1.
Cứ vào tháng bảy âm lịch hằng năm.
Bà nội sẽ đào một cái hố dưới gốc cây liễu già bị sét đánh chỉ còn một nửa ở đầu thôn, sau đó chôn sống tôi.
Đầu tiên là đào một cái hố cạn, một tuổi chôn một ngày, hai tuổi chôn hai ngày.
Bà dạy tôi cách thở, mượn rễ liễu hút nước như thế nào, cảm nhận sự biến đổi trong hơi thở của đất.
Mỗi khi đào tôi lên, cây liễu già kia dường như ngày càng khô héo.
Cho đến khi tôi bảy tuổi, bà đào một cái hố sâu, chôn tôi suốt bảy ngày.
Đến ngày thứ tư, tôi có thể cảm nhận được đất ngày càng ẩm, còn rễ cây lại ngày càng khô.
Mưa to, sấm sét, kéo dài một ngày một đêm.
Chờ đến khi bà nội đào tôi lên, cây liễu già ngàn năm kia, đã bị sét đánh cháy thành than, rễ cây còn bốc khói.
Bà nội bảo tôi dập đầu với cây liễu ba cái: “Liễu Yêu, con là Cửu Chuyển Địa Thi*, vốn không nên sinh ra. Mỗi năm một lần chuyển kiếp, đều nhờ vào cây liễu già ngàn năm này giúp con cản thiên lôi.”
(*Cửu Chuyển Địa Thi: Hóa thân của đất mẹ chín lần chuyển sinh.)
“Chỉ cần con sống qua chín tuổi, sau chín lần chuyển kiếp, sẽ không khác gì người sống, còn có thể kết nối âm dương, gặp được vận may. Nhưng năm nay mới là năm thứ bảy, cây liễu già ngàn năm đã bị thiêu ch//ết rồi …” Bà nói.
Hai tay bà run rẩy ôm lấy tôi: “Đây là ý trời, Liễu Yêu, ý trời khó tránh.”
Nói cách khác, tôi sống không quá chín tuổi.
Bà nội nhặt được tôi từ gốc cây hòe già ch//ết héo trên núi Lão Thi.
Lần đó bà nội vào núi Lão Thi cứu người, bị mắc kẹt trong núi bảy ngày bảy đêm, lúc tưởng mình sắp ch//ết đến nơi thì nghe được tiếng khóc của tôi vọng lên từ dưới gốc cây hòe già.
Mọi người cùng nhau đào tôi lên.
Nghe nói lúc đó người tôi sạch như tắm, không dính chút bụi đất nào.
Khi kéo tôi lên, trong nháy mắt, chướng khí trên núi Lão Thi liền tản đi, mây tan thấy được mặt trời.
Bà ôm tôi mở đường, mọi người nhờ đó mà bình an rời núi.
Cho nên bà ở chân núi dập đầu ba cái, lập lời thề, cả đời này che chở cho tôi.
Bà dựa vào kinh nghiệm dùng vu thuật thông âm, tìm ra được thôn có cây liễu ngàn năm này, cho tôi mỗi năm một lần chuyển hóa, tránh được lôi kiếp.
Lại không ngờ tới, cây liễu già vậy mà không chống đỡ được quá bảy năm.
Từ hôm đó về sau, bà nội thỉnh thoảng nhìn tôi thất thần, nửa đêm ngồi ở bên giường, vuốt mặt tôi thở dài.
Tôi luôn an ủi bà: “Có bà nội tốt với cháu như thế, cháu sống mấy năm nay đủ rồi. Sau này bà nội cũng không cần ở mãi thôn này, có thể đi đến những nơi tốt đẹp mà bà nhắc đến rồi …”
“Nhưng bà nội hy vọng con cũng có thể đi, còn có cả khu vui chơi mà con muốn tới nữa.” Bà ôm chặt tôi, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, sau đó bà đi gọi điện thoại.
Một ngày sau, đoàn xe nhà họ Chu đã tới trước cửa nhà.
Chu Tuấn Hào dẫn theo Chu Nghi, cùng với lễ vật, cung kính hành lễ với bà nội.
“Tôi có thể giúp nhà họ Chu tìm mạch khoáng, trấn sơn thần, nhưng nhà họ Chu phải đồng ý với tôi mấy điều kiện.” Bà nội dắt tôi đứng ở cửa.
Chu Tuấn Hào vội đề nghị: “Bà đưa ra bao nhiêu điều kiện cũng được, chỉ cần bà đến nhà họ Chu trấn giữ, mạch khoáng này có tìm được hay không cũng tùy bà.”
Ông ta còn đẩy Chu Nghi về phía trước: “Đây là cháu trai tôi, Chu Nghi, lớn hơn Yêu Yêu một tuổi, nếu bà lo lắng, tôi để cho hai đứa nhỏ đính hôn, lập hôn ước xong, về sau Yêu Yêu chính là dâu trưởng của nhà họ Chu chúng tôi.”
Chu Nghi lập tức tiến lên, ngọt ngào cúi chào bà nội, còn kéo tay tôi: “Em gái Yêu Yêu đáng yêu quá, em có thể đến nhà anh chơi không?”
Cậu ta mặt mày như nạm ngọc, môi hồng răng trắng, lại còn lấy từ trong túi ra một quả cầu thủy tinh đẹp đẽ, nhìn tôi bằng đôi mắt đen lấp lánh.
Tôi liếc mắt nhìn bà nội, thấy bà gật đầu, lúc này mới nhận lấy quả cầu thủy tinh.
Hôm đó, đoàn xe nhà họ Chu đưa tôi và bà nội vào khu mỏ.
Trên đường đi Chu Nghi đưa đồ chơi và đồ ăn vặt cho tôi, vẫn luôn nói chuyện với tôi.
Cậu ta nói toàn mấy thứ tôi chưa từng thấy, làm tôi hoàn toàn bị cuốn hút.
“Hai đứa nhỏ đúng là có duyên, đính hôn từ nhỏ thật tốt. Yêu Yêu vừa ngoan vừa đáng yêu, nhà tôi rất thích con gái thơm thơm mềm mềm.” Chu Tuấn Hào lấy ra một miếng ngọc bội, muốn nhét vào tay tôi.
“Con bé còn nhỏ chưa biết gì, đợi mấy năm nữa rồi tính.” Bà nội ngăn lại, lắc đầu với ông ta.
Chu Tuấn Hào lập tức cười to, che giấu sự xấu hổ của mình.
Nhưng tôi biết, bà nội sợ tôi sống không quá chín tuổi, không muốn làm lỡ dở Chu Nghi.
Trên đường đi bà nội đưa ra bốn điều kiện rõ ràng:
Một, sau khi bà tìm được mạch khoáng, nhà họ Chu nhất định phải tìm ra được chín mươi chín gốc liễu già ít nhất hơn trăm năm, càng già càng tốt, trồng ở nơi bà chọn xung quanh mỏ khoáng sản.
Hai, bà và tôi muốn ở trong mỏ, người ngoài không được quấy rầy chúng tôi.
Ba, sau khi bà tìm được mạch khoáng, bà nói có thể đào sâu bao nhiêu thì chỉ được đào bấy nhiêu, mỏ có tốt, có dễ khai thác như thế nào, cũng không được đào quá một ly.
Bốn, nếu bà có mệnh hệ gì, Chu gia nhất định phải coi tôi như cháu gái ruột, với lại nhất định phải tôn trọng di nguyện của bà.
“Bà ơi!” Tôi vội nắm lấy tay bà.
Bà có mệnh hệ gì là sao?
“Được!” Chu Tuấn Hào vỗ đùi sảng khoái đồng ý.
Sau khi đến khu mỏ, bà nội cúng tế trời đất trước.
Chờ nhà họ Chu mua một ngàn con rắn mang đến, sau đó bà c//ắt c//ổ tay, nhỏ m//áu vào trong nước, để những con rắn kia uống m//áu loãng, sau đó thả vào mỏ quặng.
Cuối cùng đốt ngải cứu điều khiển rắn bò xung quanh, bà ngồi xếp bằng trên tế đàn, mượn m//áu thông linh, cảm nhận chuyển động của ngàn con rắn.
Rắn là loài linh thiêng nhất, ẩn trong đất, nên đối với địa mạch mẫn cảm nhất.
Chỉ qua một đêm, bà nội đã xác định được mạch khoáng, chỉ chỗ khai thác mỏ.
Nhà họ Chu vui mừng khôn xiết.
Nửa tháng sau, liễu già trăm năm được mua từ khắp mọi nơi đều được mang tới đây, trồng theo vị trí bà nội chỉ định.
Trong khoảng thời gian này, Chu Nghi ăn uống cái gì ngon đều nhường cho tôi.
Còn cõng tôi điên cuồng chạy khắp núi đồi.
Chạy mệt rồi, cả người lấm bẩn, lúc nghịch nước bên suối, cậu ta còn chu đáo cởi giày cho tôi, giúp tôi rửa tay rửa chân, sau khi lau khô còn giúp tôi mang giày vào.
Thậm chí đến tối còn không chịu trở về, muốn ngủ với tôi, nói là không nỡ rời xa.
Nhưng buổi tối, bà nội muốn dạy tôi vu thuật nên không tiện cho cậu ta ở lại.
Một năm trời trôi qua như vậy, đến khi tôi tám tuổi, bà nội cho tất cả mọi người làm ở mỏ nghỉ phép.
Dùng dây rơm quấn quanh chín mươi chín cây liễu già, cuối cùng dẫn tới hầm mỏ.
Bà cẩn thận bước vào mỏ, vạch sẵn kế hoạch, rồi đào một cái hố khác, dùng những sợi dây rơm kia quấn lấy tôi, đem tôi chôn vào trong hố.
Hầm mỏ không thấy ánh mặt trời, nối thẳng vào lòng đất.
Cộng thêm có chín mươi chín cây liễu già san sẻ, ít ra so với một cây liễu già ngàn năm sẽ mạnh hơn nhiều.
Lần chuyển kiếp tám tuổi kia, tôi đã bình an vượt qua nguy hiểm.
Chín mươi chín cây liễu già đã ch//ết mấy cây, bà nội nói với Chu Tuấn Hào, liễu già dùng để khóa địa khí, phòng ngừa khoáng mạch di chuyển hỗn loạn, nhất định phải bổ sung.
Cho nên Chu Tuấn Hào lập tức tung tin mua liễu già với giá cao.
Đối với bà nội tôi, ông ta ngày càng cung kính, gần như nhất nhất nghe theo.
Sau khi bình an vượt qua kiếp nạn năm tám tuổi này, cộng thêm mấy cây liễu già kia ngày càng phát triển tươi tốt, bà nội đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Ngoại trừ mỗi tháng định kỳ xuống mỏ đo độ sâu, không cho Chu gia đào sâu xuống, bà cũng an tâm tĩnh dưỡng.
Việc học của tôi bà cũng không quản nghiêm lắm, vui vẻ đồng ý cho tôi chơi đùa hết mức cùng Chu Nghi.
Khu khai thác lớn có khu dân cư nên cũng có trường học.
Chu Nghi vì tôi, mọi chuyện đều che chở cho tôi, tốt đến mức cả khu mỏ đều biết tôi là công chúa nhỏ của Chu Nghi.
Nhưng vào mùa hè năm chín tuổi, khu mỏ xảy ra chuyện lạ.
Rất nhiều công nhân xuống mỏ đột nhiên mất tích.
Đầu tiên chỉ một hai người trong nháy mắt lại biến mất không thấy tăm hơi.
Sau đó là từng tốp, từng tốp người cứ thể biến mất không thấy đâu.
Mà nơi có người biến mất có thể đào ra kê huyết thạch đỏ tươi như m//áu.
Sau khi bà nội biết chuyện, muốn phong tỏa giếng khoan, tự mình xuống bên dưới đo lường.
Chu Tuấn Hào bằng mặt nhưng không bằng lòng, vẫn để cho công nhân xuống giếng, dẫn đến sập hầm mỏ, hơn trăm người bị nhốt bên trong.
Gân lá của chín mươi chín cây liễu già kia giống như hút m//áu vậy, biến thành màu đỏ như m//áu.
Bà nội và Chu Tuấn Hào cãi nhau một trận to, bà đến trường học tìm tôi.
Bà kéo tay tôi nói: “Đi ngay thôi cháu, nhà họ Chu lừa chúng ta, bọn họ đã đào sâu hơn từ lâu, đào hết khoáng mạch, chọc giận Địa Mẫu.”
“Tất cả khoáng sản đều là huyết mạch cốt nhục của Địa Mẫu. Lấy m//áu trả m//áu, lấy thịt trả thịt.” Bà nội xoa đầu tôi.
Hai mắt bà rưng rưng” “Liễu Yêu, đây đều là do sự ích kỷ của bà gây nên, biết rõ Chu gia tham lam đến mờ mắt mà còn tìm khoáng mạch cho họ.”
“Yêu Yêu, những người thợ kia đều do bà hại ch//ết. Bà phải dẫn họ ra ngoài, đây là nghiệp của bà gây ra nên bà phải trả nghiệp.” Bà nội đưa tay kéo Chu Nghi qua, nói với tôi: “Con sinh ra ở núi Lão Thi, hiện tại phải nghĩ tới lần chuyển kiếp thứ chín, núi Lão Thi này là hy vọng duy nhất của con, Chu Nghi sẽ đưa con trở về đó, đừng quay lại đây nữa.”
“Bà nội …” Tôi còn muốn nói thêm nữa, nhưng bà đánh vào gáy tôi một cái, tôi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Nhưng khi tôi tỉnh lại thì không phải đang ở trên xe, cũng không phải ở núi Lão Thi vạn vật khô héo kia.
Mà là trong một cái lồng sắt phủ kín vải đen.
Tay chân tôi bị dây kẽm buộc chặt, miệng nhét khăn lông.
Càng giãy dụa, dây thép kia càng siết chặt.
Không biết qua bao lâu, tôi vừa đói vừa khát muốn ngất đi.
Chu Nghi vén tấm vải đen lên, một nụ cười u ám nở trên khuôn mặt thơ ngây: “Bà nội mày ch//ết rồi.”
“Bà ta vì cứu mấy trăm người trong hầm mỏ, tự mình lấy m//áu cắt thịt, nói là tế Địa Mẫu, ở trên đài tế lễ nhảy bảy ngày, từ một người sống sờ biến biến thành bộ xương khô.” Trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ khát m//áu.
Hắn còn hướng về phía tôi, vỗ lên một quyển sách ố vàng: “Bà ta nói cái này để lại cho mày?”
Trên quyển sách kia viết hai chữ cổ xưa: Vu Mạch.
Bà mất rồi sao?
Nhưng bà đi tìm mạch khoáng và cây liễu già đều là để cho tôi vượt qua lần chuyển sinh thứ chín kia.
Tôi còn chưa ch//ết, sao bà có thể ch//ết.
Tôi trừng mắt nhìn Chu Nghi, ra sức giãy dụa!
Nhưng dây thép ngày càng siết chặt, cọ rách da khiến m//áu chảy dọc theo cánh tay.
“Công chúa nhỏ của tao, chúng mày không phải nói rằng trong vu tế dùng rắn là tốt nhất sao?” Chu Nghi nhe răng cười với tôi.
Sau đó hắn vung tay, vệ sĩ của Chu gia mang theo hai lồng rắn bước tới.
Chu Nghi vẫn cười ngây thơ như trước: “Tao diễn kịch với mày hai năm, dỗ dành mày, nâng đỡ mày, thế mà bà nội của mày cuối cùng vẫn không tin tao, không cho tao học cái vu thuật kia.”
“Ông nội tao vì muốn lừa gạt bà nội mày, đã để tao cùng với một đứa con hoang như mày đính hôn. Mày không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà dám khinh thường tao?”
Hắn vung tay lên: “Để cho đám rắn này chơi đùa với công chúa nhỏ, xem cái gọi là vu thuật này có thật hay không!”
Vệ sĩ mở nắp lồng đổ toàn bộ rắn vào trong.
Trong nháy mắt tôi bị rắn bao phủ cả người, thân rắn trơn tuột trườn quanh mặt tôi.
Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng Chu Nghi cười lạnh, hắn vừa lật quyển Vu Mạch vừa cười lớn: “Mày cứ chờ cho rắn cắn ch//ết đi!”
2.
Hơn một ngàn con rắn bà nội dùng để dò địa mạch, sau khi được bà thả vào mỏ quặng đã dặn dò rằng:
"Người ở khu mỏ khi nhìn thấy rắn thì không được đánh, chỉ có thể đuổi đi thôi."
Có những con rắn này bò quanh mỏ quặng, một khi khoáng mạch có gì bất thường, bà có thể kịp thời cảm ứng.
Giống như người khai thác mỏ mà thấy chuột trong mỏ sẽ không đánh.
Bởi vì nếu có gì bất thường, rắn và chuột sẽ báo động đầu tiên.
Lúc Chu Nghi ăn chực ở chỗ bà nội có nghe qua về mấy con rắn này.
Vì để giấu bà nội chuyện đào mỏ sâu, nhà họ Chu đã bắt hết rắn về.
Lồng sắt nhỏ hẹp, sau khi đổ hai lồng rắn vào, tôi bị đè đến mức không thở nổi.
May mắn trong cơ thể của mấy con rắn này có m//áu của bà nội, hơn nữa vẻ ngoài vô hại của tôi cũng làm cho đám rắn không cảm thấy nguy hiểm nên không cắn tôi.
Tôi ẩn thân trong đám rắn, vô cùng hối hận.
Không nên để cho bà nội vì giúp tôi tránh họa mà đến nhà họ Chu.
Càng không nên để bà thấy tôi cần có bạn gần tuổi mà mất cảnh giác với Chu Nghi.
Tôi chầm chậm xoay cổ tay, lợi dụng việc m//áu chảy ra làm cho tay trơn tuột mà rút hai tay ra khỏi dây thép đang trói.
Đợi đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi vùi đầu trong bầy rắn.
Vải đen vừa được vén lên, ánh sáng tràn vào, đàn rắn lập tức rít lên bò loạn.
Chu Nghi cười lạnh: “Ch//ết rồi sao? Không thấy gì hết, đẩy rắn ra cho tôi xem.”
Vệ sĩ khuyên hắn: “Người này bị rắn cắn ch//ết, chắc chắn sẽ không đẹp lắm, cho nên chúng ta lấy x//ác đi chôn thôi.”
“Tôi muốn xem” Chu Nghi tức giận, nói bằng giọng m//áu lạnh: “Bổn thiếu gia cởi giày rửa chân cho nó, hạ mình suốt hai năm, không nhìn thấy nó ch//ết thảm tôi không nuốt được cục tức này.”
Tôi ẩn mình trong đám rắn, để rắn tùy tiện trườn bò khắp mặt mũi cơ thể.
Nghe mấy lời này chỉ thấy lạnh lòng.
Người nịnh nọt lại hay tự ái.
Năm đó bà nội nhắc nhở tôi, Chu Nghi đối xử tốt với tôi chắc chắn có mục đích khác.
Nhưng hắn chỉ là một cậu bé lớn hơn tôi một chút, vẻ mặt ngây thơ nhiệt tình, hai mắt đầy chân thành.
Gần hai năm nay cậu ta đều như thế, ngay cả bà nội cũng bị cậu ta lừa mới có thể để cho cậu ta đưa tôi về núi Lão Thi.
Cúi đầu nhẫn nhịn mới là cách che giấu tốt nhất!
Ngay khi lồng sắt mở ra, tôi trở tay nắm lấy cửa lồng, trong nháy mắt nhảy mạnh từ trong bầy rắn thoát ra ngoài.
Đám rắn phùng mang khiến đám vệ sĩ sợ tới mức lùi về sau.
Tôi dùng hết sức lao tới trước mặt Chu Nghi, xoay tay siết chặt cổ của hắn, đặt cái mỏ hàn lên cổ hắn.
Tôi kéo con rắn dài bảy tấc, đem hàm răng nanh của nó kề lên động mạch cổ của Chu Nghi: “Tất cả đứng yên!”
“Liễu Yêu!” Chu Nghi nhìn thân rắn quấn quanh cổ mình, ngày càng xiết chặt: “Mày … Gì đây?”
Hắn cho rằng dùng dây thép trói cổ tay tôi thì tôi không cởi ra được sao?
Cho rằng thả rắn vào sẽ thấy th//i th//ể sưng phù đen xì của tôi sao?
“Anh Nghi, cõng em đi.” Tôi ở trong lồng giam ít nhất cũng hơn bảy ngày, nếu như không phải từ nhỏ luyện thuật quy tức* đã sớm ch//ết đói rồi.
(*một thuật pháp giúp tu sĩ giảm số lần hít thở.)
Cho dù như vậy, tôi mới vừa từ trong lồng sắt thoát ra, tay chân cứng đờ, không có sức lực.
Chu Nghi cắn răng muốn từ chối, tôi liền dí răng rắn lên cổ hắn.
“Đừng!” Hắn sợ đến mức thét lên một tiếng chói tai.
Mắt Chu Nghi đầy căm phẫn trừng tôi một cái, cho dù không cam lòng nhưng vẫn chậm rãi ngồi xổm xuống, đỡ hai chân tôi, cõng tôi ở trên lưng.
Tôi vẫn giống như trước đây khi nô đùa khắp trên núi, vòng tay qua cổ Chu Nghi, mềm nhũn nằm trên vai hắn.
Chỉ là tay vẫn nắm chặt đầu rắn, nói với vệ sĩ: “Bảo Chu Tuấn Hào đến đây gặp tôi.”
Chu Tuấn Hào tuy có rất nhiều cháu trai, nhưng vẫn là một người cổ hủ, coi trọng cháu trai đích tôn nhất.
Bằng không sẽ không để Chu Nghi đến ngỏ lời, lấy lòng tin của bà nội tôi.
Có Chu Nghi trong tay, mấy tên vệ sĩ kia không dám manh động, đành phải tránh ra trước, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tuấn Hào.
Khu mỏ tuy lớn nhưng Chu Tuấn Hào lái xe việt dã rất nhanh đã tới nơi.
Tôi được người khác đưa nước và sữa, phục hồi lại được một chút thể lực.
Chu Tuấn Hào nhìn thấy tôi còn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Yêu Yêu, con làm gì vậy? Lại cùng Chu Nghi chơi cái gì đấy?”
Ông ta đảo mắt rồi hiền lành cười với tôi: “Yêu Yêu, ngoan nào, rắn nguy hiểm lắm, thả xuống trước. Có gì uất ức thì nói với ông nội, ông nội làm chủ cho con”
Lại còn hướng về phía Chu Nghi quát nạt: “Thằng nhóc ch//ết tiệt này, sao lại chọc cho Yêu Yêu giận? Còn làm con bé bị thương thế này? Đợi lát nữa xem ông có đánh ch//ết mày hay không!”
Đây chính là Chu Tuấn Hào, lúc nào cũng thích giả vờ giả vịt như thế.
Nhưng tôi không có sức tranh luận với ông ta, cũng không có tâm trí nào đi chọc rách bộ mặt dối trá này của ông ta.
Tôi cầm chặt con rắn, nói: “Th//i th//ể của bà nội tôi đâu?”
“Cái này …” Chu Tuấn Hào lộ vẻ khó xử.
Ông ta nói với tôi bằng giọng yếu ớt: “Yêu Yêu à, bà nội con vì cứu thợ mỏ bị nhốt dưới giếng mới xảy ra chuyện. Bà của con ch//ết rất oanh liệt, thợ mỏ được cứu ra đều rất biết ơn bà ấy, muốn vì bà mà dựng mộ lập bia.”
“Nếu con muốn xem, ông dẫn con đi xem.” Chu Tuấn Hào vẻ mặt thương tiếc.
Tôi áp sát vào lưng Chu Nghi, trầm giọng nói: “Tôi không xem, ông thu hài cốt của bà nội tôi lại, tìm tài xế đưa tôi và Chu Nghi đến núi Lão Thi.”
Địa hình núi Lão Thi quái dị phức tạp, bà nội nói đây là địa bàn của tôi, chỉ cần vào được núi Lão Thi, ít nhất tôi muốn chạy cũng dễ dàng.
Không có tôi, bọn họ có muốn ra khỏi núi cũng không thể!
“Yêu Yêu!” Chu Tuấn Hào còn lấy bộ dáng trưởng bối ra nói mấy lời đạo lý.
“Làm ngay!” Tôi nắm đầu rắn, ấn lên cổ Chu Nghi: “Con rắn này có đầu nhọn, chỉ cần cắn vào động mạch chủ, nọc độc trong túi độc sẽ chảy toàn bộ vào người hắn.”
“Lượng độc này mà xâm nhập vào cơ thể sẽ xông thẳng lên não, không tới mấy phút, cháu trai đích tôn của ông sẽ không còn.” Tôi ghé vào trên lưng Chu Nghi, dùng m//áu dính trên cổ tay, bắt đầu vẽ phù chú.
Ngón tay tôi tê cứng, lại không dám làm động tác quá mạnh, cho nên chỉ có thể từ từ vẽ.
Chu Tuấn Hào thấy tôi ngọt nhạt đều không nghe cũng không thèm che giấu nữa, lạnh mặt, lấy điện thoại ra gọi.
“Xong rồi!” Tôi siết chặt cổ Chu Nghi, ngón tay buông thõng xuống, kéo dài phù văn.
Chu Tuấn Hào gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Bảo Long Thăng Điền đưa th//i th//ể tới, chuẩn bị một chiếc xe tải đưa Yêu Yêu và bà nội về núi Lão Thi.”
Tôi tập trung lắng nghe, không phát hiện ra vấn đề gì.
Lại vờ như yếu ớt dựa vào vai Chu Nghi, ngón tay cứng đờ đau đớn, nhẹ nhàng trượt xuống.
Vẽ xong phù chú không bao lâu thì có chiếc xe tải nhỏ chở theo cỗ quan tài tới.
Một người đàn ông trung niên lạ mặt xuống xe: “Ông chủ, th//i th//ể ở trong quan tài.”
Tôi đẩy Chu Nghi: “Mở ra, tôi muốn xác nhận một chút.”
Th//i th//ể của bà nội, dù cho có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải mang theo.
Th//i th//ể là nơi chứa đựng hồn phách, cho dù tôi có chạy trốn, loại người lấy cả cháu trai ra làm mồi nhử như Chu Tuấn Hào không biết sẽ đem th//i th//ể của bà nội ra làm cái gì.
Long Thăng Điền quét mắt nhìn tôi, ánh mắt dừng trên cái đầu rắn tôi đang giữ.
Chu Tuấn Hào gọi gã này tới, ắt hẳn gã ta có điểm hơn người.
Tôi nắm đầu rắn đè xuống, Chu Nghi sợ tới mức kêu to: “Chú Long! Chú Long!”
Cặp mắt chim ưng của Long Thăng Điền tối sầm, xoay người lên xe tải, mở nắp quan tài ra: “Lên mà xem đi.”
“Đi lên!” Tôi bóp cổ Chu Nghi.
“A!” Cậu ta sợ bị rắn cắn tới mức phát ra tiếng hét chói tai.
Chu Tuấn Hào hừ lạnh một tiếng: “Nó như thế này làm sao mà lên.”
“Tôi mặc kệ!” Tôi dùng móng tay cấu vào cổ Chu Nghi, cào rách da hắn.
M//áu chảy ra, nhuộm lên phù chú tôi vừa vẽ.
“Liễu Yêu, mày đừng có học theo bà nội mày không biết tốt xấu!” Chu Tuấn Hào hoàn toàn bị chọc điên.
Tôi chỉ biết cái ch//ết của bà nội không đơn giản như vậy.
Tôi lạnh lùng nhìn Chu Tuấn Hào, bấm móng tay, xé một miếng thịt từ trên cổ Chu Nghi, bỏ vào miệng ngay trước mặt Chu Tuấn Hào.
Chu Nghi kêu la thảm thiết không ngừng: “Ông nội! Nghe theo nó đi, nghe theo nó đi.”
“Mày!” Chu Tuấn Hào hừ lạnh một cái, nói với vệ sĩ: “Đỡ nó lên!”
“Lấy ghế!” Tôi lại giả bộ muốn bóp cổ Chu Nghi.
Nếu như trong lúc tới đỡ, vệ sĩ đột nhiên ra tay, tôi còn chưa hồi sức thì khó lòng xoay sở.
Lần này Chu Tuấn Hào không ý kiến, phất tay ra hiệu lấy ghế.
Chờ Chu Nghi leo lên cái ghế đẩu đã được đặt sẵn, bò lên thùng xe, thứ đầu tiên tôi ngửi thấy chính là mùi th//ối rữa.
Tôi trừng mắt nhìn Long Thăng Điền, bảo hắn xuống xe trước, đề phòng hắn ta đột nhiên ra tay, lúc này mới giục Chu Nghi tiến lên.
Đập vào mắt tôi là một th//i th//ể m//áu thịt lẫn lộn đến độ có mấy chỗ thấy được cả xương trắng lộ ra.
Mặt bà nội bởi vì phơi nắng mà tróc da khô nứt.
Từ xưa đến nay vu thuật đều lấy người hoặc động vật để làm lễ tế.
Bà vì cứu những người trong mỏ mà lấy chính thân mình làm vật tế.
“Đóng quan tài, đi núi Lão Thi.” Tôi liếc mắt nhìn Long Thăng Điền.
Đúng lúc này, mùi hôi th//ối xộc vào mũi.
Th//i th//ể bà nội từ trong quan tài nhảy lên cùng với đôi tay đầy vảy m//áu khô đen xì, hướng về phía tôi mà cào cấu.
Đầu ngón tay còn ẩn sắc xanh, rõ ràng là đã bị bôi độc lên đó.
Trong phần thịt th//ối rữa có mấy con côn trùng màu sắc sặc sỡ, quái dị đang giương cánh.
Tôi vội quấn con rắn lên cổ Chu Nghi, xoay người tránh né.
Vừa mới cử động, trước mắt tôi liền lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, kéo theo đó là cơn đau từ thái dương, cả người cứng đờ, ngã thẳng từ trên thùng xe xuống.
“Mày không lường trước được tao mời tam tà Tương Tây tới, dùng th//i th//ể bà nội mày luyện thi nuôi cổ, mày làm sao có thể phòng bị được.” Chu Tuấn Hào đá tôi một cái.
Nhưng lúc này, Chu Nghi cũng đơ người ngã ầm xuống đất.
Toàn thân tôi cứng đờ không thể cử động nhưng vẫn dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn Chu Tuấn Hào.
“Con nhóc này hạ lời nguyền đồng mệnh lên cậu chủ nhỏ rồi.” Long Thăng Điền vội đỡ Chu Nghi, lạnh giọng nói: “Mới bé tí đã ác độc như thế.”
Nhưng bọn họ không ác độc sao?
Bà nội vì cứu thợ mỏ mới dùng thân mình hiến tế.
Đến ch//ết th//i th//ể còn bị đem đi nuôi cổ.
Vậy thì tôi có ch//ết cũng phải kéo Chu Nghi chôn cùng!
Chỉ là, tôi cũng không sống qua chín tuổi …
Cuối cùng vẫn là mệnh trời khó cãi!
Cứ vào tháng bảy âm lịch hằng năm.
Bà nội sẽ đào một cái hố dưới gốc cây liễu già bị sét đánh chỉ còn một nửa ở đầu thôn, sau đó chôn sống tôi.
Đầu tiên là đào một cái hố cạn, một tuổi chôn một ngày, hai tuổi chôn hai ngày.
Bà dạy tôi cách thở, mượn rễ liễu hút nước như thế nào, cảm nhận sự biến đổi trong hơi thở của đất.
Mỗi khi đào tôi lên, cây liễu già kia dường như ngày càng khô héo.
Cho đến khi tôi bảy tuổi, bà đào một cái hố sâu, chôn tôi suốt bảy ngày.
Đến ngày thứ tư, tôi có thể cảm nhận được đất ngày càng ẩm, còn rễ cây lại ngày càng khô.
Mưa to, sấm sét, kéo dài một ngày một đêm.
Chờ đến khi bà nội đào tôi lên, cây liễu già ngàn năm kia, đã bị sét đánh cháy thành than, rễ cây còn bốc khói.
Bà nội bảo tôi dập đầu với cây liễu ba cái: “Liễu Yêu, con là Cửu Chuyển Địa Thi*, vốn không nên sinh ra. Mỗi năm một lần chuyển kiếp, đều nhờ vào cây liễu già ngàn năm này giúp con cản thiên lôi.”
(*Cửu Chuyển Địa Thi: Hóa thân của đất mẹ chín lần chuyển sinh.)
“Chỉ cần con sống qua chín tuổi, sau chín lần chuyển kiếp, sẽ không khác gì người sống, còn có thể kết nối âm dương, gặp được vận may. Nhưng năm nay mới là năm thứ bảy, cây liễu già ngàn năm đã bị thiêu ch//ết rồi …” Bà nói.
Hai tay bà run rẩy ôm lấy tôi: “Đây là ý trời, Liễu Yêu, ý trời khó tránh.”
Nói cách khác, tôi sống không quá chín tuổi.
Bà nội nhặt được tôi từ gốc cây hòe già ch//ết héo trên núi Lão Thi.
Lần đó bà nội vào núi Lão Thi cứu người, bị mắc kẹt trong núi bảy ngày bảy đêm, lúc tưởng mình sắp ch//ết đến nơi thì nghe được tiếng khóc của tôi vọng lên từ dưới gốc cây hòe già.
Mọi người cùng nhau đào tôi lên.
Nghe nói lúc đó người tôi sạch như tắm, không dính chút bụi đất nào.
Khi kéo tôi lên, trong nháy mắt, chướng khí trên núi Lão Thi liền tản đi, mây tan thấy được mặt trời.
Bà ôm tôi mở đường, mọi người nhờ đó mà bình an rời núi.
Cho nên bà ở chân núi dập đầu ba cái, lập lời thề, cả đời này che chở cho tôi.
Bà dựa vào kinh nghiệm dùng vu thuật thông âm, tìm ra được thôn có cây liễu ngàn năm này, cho tôi mỗi năm một lần chuyển hóa, tránh được lôi kiếp.
Lại không ngờ tới, cây liễu già vậy mà không chống đỡ được quá bảy năm.
Từ hôm đó về sau, bà nội thỉnh thoảng nhìn tôi thất thần, nửa đêm ngồi ở bên giường, vuốt mặt tôi thở dài.
Tôi luôn an ủi bà: “Có bà nội tốt với cháu như thế, cháu sống mấy năm nay đủ rồi. Sau này bà nội cũng không cần ở mãi thôn này, có thể đi đến những nơi tốt đẹp mà bà nhắc đến rồi …”
“Nhưng bà nội hy vọng con cũng có thể đi, còn có cả khu vui chơi mà con muốn tới nữa.” Bà ôm chặt tôi, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, sau đó bà đi gọi điện thoại.
Một ngày sau, đoàn xe nhà họ Chu đã tới trước cửa nhà.
Chu Tuấn Hào dẫn theo Chu Nghi, cùng với lễ vật, cung kính hành lễ với bà nội.
“Tôi có thể giúp nhà họ Chu tìm mạch khoáng, trấn sơn thần, nhưng nhà họ Chu phải đồng ý với tôi mấy điều kiện.” Bà nội dắt tôi đứng ở cửa.
Chu Tuấn Hào vội đề nghị: “Bà đưa ra bao nhiêu điều kiện cũng được, chỉ cần bà đến nhà họ Chu trấn giữ, mạch khoáng này có tìm được hay không cũng tùy bà.”
Ông ta còn đẩy Chu Nghi về phía trước: “Đây là cháu trai tôi, Chu Nghi, lớn hơn Yêu Yêu một tuổi, nếu bà lo lắng, tôi để cho hai đứa nhỏ đính hôn, lập hôn ước xong, về sau Yêu Yêu chính là dâu trưởng của nhà họ Chu chúng tôi.”
Chu Nghi lập tức tiến lên, ngọt ngào cúi chào bà nội, còn kéo tay tôi: “Em gái Yêu Yêu đáng yêu quá, em có thể đến nhà anh chơi không?”
Cậu ta mặt mày như nạm ngọc, môi hồng răng trắng, lại còn lấy từ trong túi ra một quả cầu thủy tinh đẹp đẽ, nhìn tôi bằng đôi mắt đen lấp lánh.
Tôi liếc mắt nhìn bà nội, thấy bà gật đầu, lúc này mới nhận lấy quả cầu thủy tinh.
Hôm đó, đoàn xe nhà họ Chu đưa tôi và bà nội vào khu mỏ.
Trên đường đi Chu Nghi đưa đồ chơi và đồ ăn vặt cho tôi, vẫn luôn nói chuyện với tôi.
Cậu ta nói toàn mấy thứ tôi chưa từng thấy, làm tôi hoàn toàn bị cuốn hút.
“Hai đứa nhỏ đúng là có duyên, đính hôn từ nhỏ thật tốt. Yêu Yêu vừa ngoan vừa đáng yêu, nhà tôi rất thích con gái thơm thơm mềm mềm.” Chu Tuấn Hào lấy ra một miếng ngọc bội, muốn nhét vào tay tôi.
“Con bé còn nhỏ chưa biết gì, đợi mấy năm nữa rồi tính.” Bà nội ngăn lại, lắc đầu với ông ta.
Chu Tuấn Hào lập tức cười to, che giấu sự xấu hổ của mình.
Nhưng tôi biết, bà nội sợ tôi sống không quá chín tuổi, không muốn làm lỡ dở Chu Nghi.
Trên đường đi bà nội đưa ra bốn điều kiện rõ ràng:
Một, sau khi bà tìm được mạch khoáng, nhà họ Chu nhất định phải tìm ra được chín mươi chín gốc liễu già ít nhất hơn trăm năm, càng già càng tốt, trồng ở nơi bà chọn xung quanh mỏ khoáng sản.
Hai, bà và tôi muốn ở trong mỏ, người ngoài không được quấy rầy chúng tôi.
Ba, sau khi bà tìm được mạch khoáng, bà nói có thể đào sâu bao nhiêu thì chỉ được đào bấy nhiêu, mỏ có tốt, có dễ khai thác như thế nào, cũng không được đào quá một ly.
Bốn, nếu bà có mệnh hệ gì, Chu gia nhất định phải coi tôi như cháu gái ruột, với lại nhất định phải tôn trọng di nguyện của bà.
“Bà ơi!” Tôi vội nắm lấy tay bà.
Bà có mệnh hệ gì là sao?
“Được!” Chu Tuấn Hào vỗ đùi sảng khoái đồng ý.
Sau khi đến khu mỏ, bà nội cúng tế trời đất trước.
Chờ nhà họ Chu mua một ngàn con rắn mang đến, sau đó bà c//ắt c//ổ tay, nhỏ m//áu vào trong nước, để những con rắn kia uống m//áu loãng, sau đó thả vào mỏ quặng.
Cuối cùng đốt ngải cứu điều khiển rắn bò xung quanh, bà ngồi xếp bằng trên tế đàn, mượn m//áu thông linh, cảm nhận chuyển động của ngàn con rắn.
Rắn là loài linh thiêng nhất, ẩn trong đất, nên đối với địa mạch mẫn cảm nhất.
Chỉ qua một đêm, bà nội đã xác định được mạch khoáng, chỉ chỗ khai thác mỏ.
Nhà họ Chu vui mừng khôn xiết.
Nửa tháng sau, liễu già trăm năm được mua từ khắp mọi nơi đều được mang tới đây, trồng theo vị trí bà nội chỉ định.
Trong khoảng thời gian này, Chu Nghi ăn uống cái gì ngon đều nhường cho tôi.
Còn cõng tôi điên cuồng chạy khắp núi đồi.
Chạy mệt rồi, cả người lấm bẩn, lúc nghịch nước bên suối, cậu ta còn chu đáo cởi giày cho tôi, giúp tôi rửa tay rửa chân, sau khi lau khô còn giúp tôi mang giày vào.
Thậm chí đến tối còn không chịu trở về, muốn ngủ với tôi, nói là không nỡ rời xa.
Nhưng buổi tối, bà nội muốn dạy tôi vu thuật nên không tiện cho cậu ta ở lại.
Một năm trời trôi qua như vậy, đến khi tôi tám tuổi, bà nội cho tất cả mọi người làm ở mỏ nghỉ phép.
Dùng dây rơm quấn quanh chín mươi chín cây liễu già, cuối cùng dẫn tới hầm mỏ.
Bà cẩn thận bước vào mỏ, vạch sẵn kế hoạch, rồi đào một cái hố khác, dùng những sợi dây rơm kia quấn lấy tôi, đem tôi chôn vào trong hố.
Hầm mỏ không thấy ánh mặt trời, nối thẳng vào lòng đất.
Cộng thêm có chín mươi chín cây liễu già san sẻ, ít ra so với một cây liễu già ngàn năm sẽ mạnh hơn nhiều.
Lần chuyển kiếp tám tuổi kia, tôi đã bình an vượt qua nguy hiểm.
Chín mươi chín cây liễu già đã ch//ết mấy cây, bà nội nói với Chu Tuấn Hào, liễu già dùng để khóa địa khí, phòng ngừa khoáng mạch di chuyển hỗn loạn, nhất định phải bổ sung.
Cho nên Chu Tuấn Hào lập tức tung tin mua liễu già với giá cao.
Đối với bà nội tôi, ông ta ngày càng cung kính, gần như nhất nhất nghe theo.
Sau khi bình an vượt qua kiếp nạn năm tám tuổi này, cộng thêm mấy cây liễu già kia ngày càng phát triển tươi tốt, bà nội đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Ngoại trừ mỗi tháng định kỳ xuống mỏ đo độ sâu, không cho Chu gia đào sâu xuống, bà cũng an tâm tĩnh dưỡng.
Việc học của tôi bà cũng không quản nghiêm lắm, vui vẻ đồng ý cho tôi chơi đùa hết mức cùng Chu Nghi.
Khu khai thác lớn có khu dân cư nên cũng có trường học.
Chu Nghi vì tôi, mọi chuyện đều che chở cho tôi, tốt đến mức cả khu mỏ đều biết tôi là công chúa nhỏ của Chu Nghi.
Nhưng vào mùa hè năm chín tuổi, khu mỏ xảy ra chuyện lạ.
Rất nhiều công nhân xuống mỏ đột nhiên mất tích.
Đầu tiên chỉ một hai người trong nháy mắt lại biến mất không thấy tăm hơi.
Sau đó là từng tốp, từng tốp người cứ thể biến mất không thấy đâu.
Mà nơi có người biến mất có thể đào ra kê huyết thạch đỏ tươi như m//áu.
Sau khi bà nội biết chuyện, muốn phong tỏa giếng khoan, tự mình xuống bên dưới đo lường.
Chu Tuấn Hào bằng mặt nhưng không bằng lòng, vẫn để cho công nhân xuống giếng, dẫn đến sập hầm mỏ, hơn trăm người bị nhốt bên trong.
Gân lá của chín mươi chín cây liễu già kia giống như hút m//áu vậy, biến thành màu đỏ như m//áu.
Bà nội và Chu Tuấn Hào cãi nhau một trận to, bà đến trường học tìm tôi.
Bà kéo tay tôi nói: “Đi ngay thôi cháu, nhà họ Chu lừa chúng ta, bọn họ đã đào sâu hơn từ lâu, đào hết khoáng mạch, chọc giận Địa Mẫu.”
“Tất cả khoáng sản đều là huyết mạch cốt nhục của Địa Mẫu. Lấy m//áu trả m//áu, lấy thịt trả thịt.” Bà nội xoa đầu tôi.
Hai mắt bà rưng rưng” “Liễu Yêu, đây đều là do sự ích kỷ của bà gây nên, biết rõ Chu gia tham lam đến mờ mắt mà còn tìm khoáng mạch cho họ.”
“Yêu Yêu, những người thợ kia đều do bà hại ch//ết. Bà phải dẫn họ ra ngoài, đây là nghiệp của bà gây ra nên bà phải trả nghiệp.” Bà nội đưa tay kéo Chu Nghi qua, nói với tôi: “Con sinh ra ở núi Lão Thi, hiện tại phải nghĩ tới lần chuyển kiếp thứ chín, núi Lão Thi này là hy vọng duy nhất của con, Chu Nghi sẽ đưa con trở về đó, đừng quay lại đây nữa.”
“Bà nội …” Tôi còn muốn nói thêm nữa, nhưng bà đánh vào gáy tôi một cái, tôi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Nhưng khi tôi tỉnh lại thì không phải đang ở trên xe, cũng không phải ở núi Lão Thi vạn vật khô héo kia.
Mà là trong một cái lồng sắt phủ kín vải đen.
Tay chân tôi bị dây kẽm buộc chặt, miệng nhét khăn lông.
Càng giãy dụa, dây thép kia càng siết chặt.
Không biết qua bao lâu, tôi vừa đói vừa khát muốn ngất đi.
Chu Nghi vén tấm vải đen lên, một nụ cười u ám nở trên khuôn mặt thơ ngây: “Bà nội mày ch//ết rồi.”
“Bà ta vì cứu mấy trăm người trong hầm mỏ, tự mình lấy m//áu cắt thịt, nói là tế Địa Mẫu, ở trên đài tế lễ nhảy bảy ngày, từ một người sống sờ biến biến thành bộ xương khô.” Trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ khát m//áu.
Hắn còn hướng về phía tôi, vỗ lên một quyển sách ố vàng: “Bà ta nói cái này để lại cho mày?”
Trên quyển sách kia viết hai chữ cổ xưa: Vu Mạch.
Bà mất rồi sao?
Nhưng bà đi tìm mạch khoáng và cây liễu già đều là để cho tôi vượt qua lần chuyển sinh thứ chín kia.
Tôi còn chưa ch//ết, sao bà có thể ch//ết.
Tôi trừng mắt nhìn Chu Nghi, ra sức giãy dụa!
Nhưng dây thép ngày càng siết chặt, cọ rách da khiến m//áu chảy dọc theo cánh tay.
“Công chúa nhỏ của tao, chúng mày không phải nói rằng trong vu tế dùng rắn là tốt nhất sao?” Chu Nghi nhe răng cười với tôi.
Sau đó hắn vung tay, vệ sĩ của Chu gia mang theo hai lồng rắn bước tới.
Chu Nghi vẫn cười ngây thơ như trước: “Tao diễn kịch với mày hai năm, dỗ dành mày, nâng đỡ mày, thế mà bà nội của mày cuối cùng vẫn không tin tao, không cho tao học cái vu thuật kia.”
“Ông nội tao vì muốn lừa gạt bà nội mày, đã để tao cùng với một đứa con hoang như mày đính hôn. Mày không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà dám khinh thường tao?”
Hắn vung tay lên: “Để cho đám rắn này chơi đùa với công chúa nhỏ, xem cái gọi là vu thuật này có thật hay không!”
Vệ sĩ mở nắp lồng đổ toàn bộ rắn vào trong.
Trong nháy mắt tôi bị rắn bao phủ cả người, thân rắn trơn tuột trườn quanh mặt tôi.
Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng Chu Nghi cười lạnh, hắn vừa lật quyển Vu Mạch vừa cười lớn: “Mày cứ chờ cho rắn cắn ch//ết đi!”
2.
Hơn một ngàn con rắn bà nội dùng để dò địa mạch, sau khi được bà thả vào mỏ quặng đã dặn dò rằng:
"Người ở khu mỏ khi nhìn thấy rắn thì không được đánh, chỉ có thể đuổi đi thôi."
Có những con rắn này bò quanh mỏ quặng, một khi khoáng mạch có gì bất thường, bà có thể kịp thời cảm ứng.
Giống như người khai thác mỏ mà thấy chuột trong mỏ sẽ không đánh.
Bởi vì nếu có gì bất thường, rắn và chuột sẽ báo động đầu tiên.
Lúc Chu Nghi ăn chực ở chỗ bà nội có nghe qua về mấy con rắn này.
Vì để giấu bà nội chuyện đào mỏ sâu, nhà họ Chu đã bắt hết rắn về.
Lồng sắt nhỏ hẹp, sau khi đổ hai lồng rắn vào, tôi bị đè đến mức không thở nổi.
May mắn trong cơ thể của mấy con rắn này có m//áu của bà nội, hơn nữa vẻ ngoài vô hại của tôi cũng làm cho đám rắn không cảm thấy nguy hiểm nên không cắn tôi.
Tôi ẩn thân trong đám rắn, vô cùng hối hận.
Không nên để cho bà nội vì giúp tôi tránh họa mà đến nhà họ Chu.
Càng không nên để bà thấy tôi cần có bạn gần tuổi mà mất cảnh giác với Chu Nghi.
Tôi chầm chậm xoay cổ tay, lợi dụng việc m//áu chảy ra làm cho tay trơn tuột mà rút hai tay ra khỏi dây thép đang trói.
Đợi đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tôi vùi đầu trong bầy rắn.
Vải đen vừa được vén lên, ánh sáng tràn vào, đàn rắn lập tức rít lên bò loạn.
Chu Nghi cười lạnh: “Ch//ết rồi sao? Không thấy gì hết, đẩy rắn ra cho tôi xem.”
Vệ sĩ khuyên hắn: “Người này bị rắn cắn ch//ết, chắc chắn sẽ không đẹp lắm, cho nên chúng ta lấy x//ác đi chôn thôi.”
“Tôi muốn xem” Chu Nghi tức giận, nói bằng giọng m//áu lạnh: “Bổn thiếu gia cởi giày rửa chân cho nó, hạ mình suốt hai năm, không nhìn thấy nó ch//ết thảm tôi không nuốt được cục tức này.”
Tôi ẩn mình trong đám rắn, để rắn tùy tiện trườn bò khắp mặt mũi cơ thể.
Nghe mấy lời này chỉ thấy lạnh lòng.
Người nịnh nọt lại hay tự ái.
Năm đó bà nội nhắc nhở tôi, Chu Nghi đối xử tốt với tôi chắc chắn có mục đích khác.
Nhưng hắn chỉ là một cậu bé lớn hơn tôi một chút, vẻ mặt ngây thơ nhiệt tình, hai mắt đầy chân thành.
Gần hai năm nay cậu ta đều như thế, ngay cả bà nội cũng bị cậu ta lừa mới có thể để cho cậu ta đưa tôi về núi Lão Thi.
Cúi đầu nhẫn nhịn mới là cách che giấu tốt nhất!
Ngay khi lồng sắt mở ra, tôi trở tay nắm lấy cửa lồng, trong nháy mắt nhảy mạnh từ trong bầy rắn thoát ra ngoài.
Đám rắn phùng mang khiến đám vệ sĩ sợ tới mức lùi về sau.
Tôi dùng hết sức lao tới trước mặt Chu Nghi, xoay tay siết chặt cổ của hắn, đặt cái mỏ hàn lên cổ hắn.
Tôi kéo con rắn dài bảy tấc, đem hàm răng nanh của nó kề lên động mạch cổ của Chu Nghi: “Tất cả đứng yên!”
“Liễu Yêu!” Chu Nghi nhìn thân rắn quấn quanh cổ mình, ngày càng xiết chặt: “Mày … Gì đây?”
Hắn cho rằng dùng dây thép trói cổ tay tôi thì tôi không cởi ra được sao?
Cho rằng thả rắn vào sẽ thấy th//i th//ể sưng phù đen xì của tôi sao?
“Anh Nghi, cõng em đi.” Tôi ở trong lồng giam ít nhất cũng hơn bảy ngày, nếu như không phải từ nhỏ luyện thuật quy tức* đã sớm ch//ết đói rồi.
(*một thuật pháp giúp tu sĩ giảm số lần hít thở.)
Cho dù như vậy, tôi mới vừa từ trong lồng sắt thoát ra, tay chân cứng đờ, không có sức lực.
Chu Nghi cắn răng muốn từ chối, tôi liền dí răng rắn lên cổ hắn.
“Đừng!” Hắn sợ đến mức thét lên một tiếng chói tai.
Mắt Chu Nghi đầy căm phẫn trừng tôi một cái, cho dù không cam lòng nhưng vẫn chậm rãi ngồi xổm xuống, đỡ hai chân tôi, cõng tôi ở trên lưng.
Tôi vẫn giống như trước đây khi nô đùa khắp trên núi, vòng tay qua cổ Chu Nghi, mềm nhũn nằm trên vai hắn.
Chỉ là tay vẫn nắm chặt đầu rắn, nói với vệ sĩ: “Bảo Chu Tuấn Hào đến đây gặp tôi.”
Chu Tuấn Hào tuy có rất nhiều cháu trai, nhưng vẫn là một người cổ hủ, coi trọng cháu trai đích tôn nhất.
Bằng không sẽ không để Chu Nghi đến ngỏ lời, lấy lòng tin của bà nội tôi.
Có Chu Nghi trong tay, mấy tên vệ sĩ kia không dám manh động, đành phải tránh ra trước, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tuấn Hào.
Khu mỏ tuy lớn nhưng Chu Tuấn Hào lái xe việt dã rất nhanh đã tới nơi.
Tôi được người khác đưa nước và sữa, phục hồi lại được một chút thể lực.
Chu Tuấn Hào nhìn thấy tôi còn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Yêu Yêu, con làm gì vậy? Lại cùng Chu Nghi chơi cái gì đấy?”
Ông ta đảo mắt rồi hiền lành cười với tôi: “Yêu Yêu, ngoan nào, rắn nguy hiểm lắm, thả xuống trước. Có gì uất ức thì nói với ông nội, ông nội làm chủ cho con”
Lại còn hướng về phía Chu Nghi quát nạt: “Thằng nhóc ch//ết tiệt này, sao lại chọc cho Yêu Yêu giận? Còn làm con bé bị thương thế này? Đợi lát nữa xem ông có đánh ch//ết mày hay không!”
Đây chính là Chu Tuấn Hào, lúc nào cũng thích giả vờ giả vịt như thế.
Nhưng tôi không có sức tranh luận với ông ta, cũng không có tâm trí nào đi chọc rách bộ mặt dối trá này của ông ta.
Tôi cầm chặt con rắn, nói: “Th//i th//ể của bà nội tôi đâu?”
“Cái này …” Chu Tuấn Hào lộ vẻ khó xử.
Ông ta nói với tôi bằng giọng yếu ớt: “Yêu Yêu à, bà nội con vì cứu thợ mỏ bị nhốt dưới giếng mới xảy ra chuyện. Bà của con ch//ết rất oanh liệt, thợ mỏ được cứu ra đều rất biết ơn bà ấy, muốn vì bà mà dựng mộ lập bia.”
“Nếu con muốn xem, ông dẫn con đi xem.” Chu Tuấn Hào vẻ mặt thương tiếc.
Tôi áp sát vào lưng Chu Nghi, trầm giọng nói: “Tôi không xem, ông thu hài cốt của bà nội tôi lại, tìm tài xế đưa tôi và Chu Nghi đến núi Lão Thi.”
Địa hình núi Lão Thi quái dị phức tạp, bà nội nói đây là địa bàn của tôi, chỉ cần vào được núi Lão Thi, ít nhất tôi muốn chạy cũng dễ dàng.
Không có tôi, bọn họ có muốn ra khỏi núi cũng không thể!
“Yêu Yêu!” Chu Tuấn Hào còn lấy bộ dáng trưởng bối ra nói mấy lời đạo lý.
“Làm ngay!” Tôi nắm đầu rắn, ấn lên cổ Chu Nghi: “Con rắn này có đầu nhọn, chỉ cần cắn vào động mạch chủ, nọc độc trong túi độc sẽ chảy toàn bộ vào người hắn.”
“Lượng độc này mà xâm nhập vào cơ thể sẽ xông thẳng lên não, không tới mấy phút, cháu trai đích tôn của ông sẽ không còn.” Tôi ghé vào trên lưng Chu Nghi, dùng m//áu dính trên cổ tay, bắt đầu vẽ phù chú.
Ngón tay tôi tê cứng, lại không dám làm động tác quá mạnh, cho nên chỉ có thể từ từ vẽ.
Chu Tuấn Hào thấy tôi ngọt nhạt đều không nghe cũng không thèm che giấu nữa, lạnh mặt, lấy điện thoại ra gọi.
“Xong rồi!” Tôi siết chặt cổ Chu Nghi, ngón tay buông thõng xuống, kéo dài phù văn.
Chu Tuấn Hào gọi điện thoại, chỉ nói một câu: “Bảo Long Thăng Điền đưa th//i th//ể tới, chuẩn bị một chiếc xe tải đưa Yêu Yêu và bà nội về núi Lão Thi.”
Tôi tập trung lắng nghe, không phát hiện ra vấn đề gì.
Lại vờ như yếu ớt dựa vào vai Chu Nghi, ngón tay cứng đờ đau đớn, nhẹ nhàng trượt xuống.
Vẽ xong phù chú không bao lâu thì có chiếc xe tải nhỏ chở theo cỗ quan tài tới.
Một người đàn ông trung niên lạ mặt xuống xe: “Ông chủ, th//i th//ể ở trong quan tài.”
Tôi đẩy Chu Nghi: “Mở ra, tôi muốn xác nhận một chút.”
Th//i th//ể của bà nội, dù cho có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải mang theo.
Th//i th//ể là nơi chứa đựng hồn phách, cho dù tôi có chạy trốn, loại người lấy cả cháu trai ra làm mồi nhử như Chu Tuấn Hào không biết sẽ đem th//i th//ể của bà nội ra làm cái gì.
Long Thăng Điền quét mắt nhìn tôi, ánh mắt dừng trên cái đầu rắn tôi đang giữ.
Chu Tuấn Hào gọi gã này tới, ắt hẳn gã ta có điểm hơn người.
Tôi nắm đầu rắn đè xuống, Chu Nghi sợ tới mức kêu to: “Chú Long! Chú Long!”
Cặp mắt chim ưng của Long Thăng Điền tối sầm, xoay người lên xe tải, mở nắp quan tài ra: “Lên mà xem đi.”
“Đi lên!” Tôi bóp cổ Chu Nghi.
“A!” Cậu ta sợ bị rắn cắn tới mức phát ra tiếng hét chói tai.
Chu Tuấn Hào hừ lạnh một tiếng: “Nó như thế này làm sao mà lên.”
“Tôi mặc kệ!” Tôi dùng móng tay cấu vào cổ Chu Nghi, cào rách da hắn.
M//áu chảy ra, nhuộm lên phù chú tôi vừa vẽ.
“Liễu Yêu, mày đừng có học theo bà nội mày không biết tốt xấu!” Chu Tuấn Hào hoàn toàn bị chọc điên.
Tôi chỉ biết cái ch//ết của bà nội không đơn giản như vậy.
Tôi lạnh lùng nhìn Chu Tuấn Hào, bấm móng tay, xé một miếng thịt từ trên cổ Chu Nghi, bỏ vào miệng ngay trước mặt Chu Tuấn Hào.
Chu Nghi kêu la thảm thiết không ngừng: “Ông nội! Nghe theo nó đi, nghe theo nó đi.”
“Mày!” Chu Tuấn Hào hừ lạnh một cái, nói với vệ sĩ: “Đỡ nó lên!”
“Lấy ghế!” Tôi lại giả bộ muốn bóp cổ Chu Nghi.
Nếu như trong lúc tới đỡ, vệ sĩ đột nhiên ra tay, tôi còn chưa hồi sức thì khó lòng xoay sở.
Lần này Chu Tuấn Hào không ý kiến, phất tay ra hiệu lấy ghế.
Chờ Chu Nghi leo lên cái ghế đẩu đã được đặt sẵn, bò lên thùng xe, thứ đầu tiên tôi ngửi thấy chính là mùi th//ối rữa.
Tôi trừng mắt nhìn Long Thăng Điền, bảo hắn xuống xe trước, đề phòng hắn ta đột nhiên ra tay, lúc này mới giục Chu Nghi tiến lên.
Đập vào mắt tôi là một th//i th//ể m//áu thịt lẫn lộn đến độ có mấy chỗ thấy được cả xương trắng lộ ra.
Mặt bà nội bởi vì phơi nắng mà tróc da khô nứt.
Từ xưa đến nay vu thuật đều lấy người hoặc động vật để làm lễ tế.
Bà vì cứu những người trong mỏ mà lấy chính thân mình làm vật tế.
“Đóng quan tài, đi núi Lão Thi.” Tôi liếc mắt nhìn Long Thăng Điền.
Đúng lúc này, mùi hôi th//ối xộc vào mũi.
Th//i th//ể bà nội từ trong quan tài nhảy lên cùng với đôi tay đầy vảy m//áu khô đen xì, hướng về phía tôi mà cào cấu.
Đầu ngón tay còn ẩn sắc xanh, rõ ràng là đã bị bôi độc lên đó.
Trong phần thịt th//ối rữa có mấy con côn trùng màu sắc sặc sỡ, quái dị đang giương cánh.
Tôi vội quấn con rắn lên cổ Chu Nghi, xoay người tránh né.
Vừa mới cử động, trước mắt tôi liền lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, kéo theo đó là cơn đau từ thái dương, cả người cứng đờ, ngã thẳng từ trên thùng xe xuống.
“Mày không lường trước được tao mời tam tà Tương Tây tới, dùng th//i th//ể bà nội mày luyện thi nuôi cổ, mày làm sao có thể phòng bị được.” Chu Tuấn Hào đá tôi một cái.
Nhưng lúc này, Chu Nghi cũng đơ người ngã ầm xuống đất.
Toàn thân tôi cứng đờ không thể cử động nhưng vẫn dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn Chu Tuấn Hào.
“Con nhóc này hạ lời nguyền đồng mệnh lên cậu chủ nhỏ rồi.” Long Thăng Điền vội đỡ Chu Nghi, lạnh giọng nói: “Mới bé tí đã ác độc như thế.”
Nhưng bọn họ không ác độc sao?
Bà nội vì cứu thợ mỏ mới dùng thân mình hiến tế.
Đến ch//ết th//i th//ể còn bị đem đi nuôi cổ.
Vậy thì tôi có ch//ết cũng phải kéo Chu Nghi chôn cùng!
Chỉ là, tôi cũng không sống qua chín tuổi …
Cuối cùng vẫn là mệnh trời khó cãi!