Chương 10 - Cướp Ngôi

10.

Hạ Lan Tranh tự mình mang theo hai mươi vạn đại quân xuôi về phía nam.

Tiểu cô cô mang theo Bảo Gia cùng ta cùng nhau đi theo.

Vốn dĩ chúng ta phải lưu tại hoàng cung Bắc Tề, nhưng vào trước khi đại quân xuôi nam ta cùng tiểu cô cô lại bị ám sát.

Vì bảo vệ ta, tiểu cô cô bị thích khách chém bị thương cánh tay.

Người thỉnh cầu Hạ Lan Tranh đem chúng ta theo, lo lắng hắn vừa đi chúng ta liền bị kẻ xấu làm hại.

Đám đại thần phản đối, nói người là công chúa Ngô quốc, Hạ Lan Tranh nếu đem người theo trên người thì cũng giống như nuôi một con bọ cạp có độc, bị cắn lúc nào cũng không biết.

Đêm đó, tiểu cô cô quỳ gối trước mặt Hạ Lan Tranh: "Bệ hạ, thần thiếp mới không phải là bọ cạp gì đó, thần thiếp chỉ là một đóa hoa lăng tiêu, cũng chỉ nguyện leo lên người một mình bệ hạ."

Hạ Lan Tranh tay vuốt vuốt mái tóc của người: "Trẫm lại tưởng rằng người thích phù dung."

Tiểu cô cô leo trên đùi hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Thần thiếp lúc trước chính là thích phù dung, nhưng giờ đã thay đổi rồi."

Người đang nói dối.

Người không thích lăng tiêu, cũng không thích phù dung.

Người thích chính cây bích đào.

Tiểu cữu cữu ta ở trong viện có trồng một gốc, khi nở hoa có màu trắng hồng, khi hoa tàn lá cây xanh um tươi tốt.

Là thế gian độc nhất vô nhị, chói lọi lại long trọng.

Hạ Lan Tranh nhìn tiểu cô cô rất lâu: "Nhược Phù, đến ca ca ruột ta cũng giết được, người tốt nhất đừng gạt ta."

Tiểu cô cô giơ tay lên: “Thần thiếp Lý Nhược Phù xin thề, nếu thiếp lừa gạt Hạ Lan Tranh chàng, sẽ bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không luân hồi."

Nói xong người ôm lấy cổ Hạ Lan Tranh hôn lên môi của hắn.

Nội quan và bọn thị nữ đều lui ra, đóng cửa lại.

Một đêm này, ta ngủ không được.

Ta ngồi trên bậc thang trước cung điện ngắm sao.

Ta nghe thấy tiếng gió thổi lá cây, nghe thấy tiếng côn trùng kêu to, cũng nghe thấy thang âm của tiểu cô cô giống như đang khóc.

Ma ma chăm sóc ta nói, đây chính là chuyện giường chiếu của nam nữ.

Còn nói bây giờ ta đã mười một tuổi mụ, qua thêm ba bốn năm nữa, cũng phải hầu hạ Hạ Lan Tranh như vậy.

Ta rầu rĩ không vui.

Mặc dù ta hiện tại đã không sợ Hạ Lan Tranh, ta cũng thích cùng hắn cùng nhau ăn cơm đọc sách viết chữ, nhưng vẫn là bị giới hạn tại nơi này.

Ta chỉ muốn trở về làm công chúa, trở lại bên cạnh mẫu phi.

Mà Hạ Lan Tranh cũng đã nói sẽ để cho ta trở về làm công chúa.

Sau khi trời sáng, tiểu cô cô để cung nhân bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hạ Lan Tranh đáp ứng mang bọn ta xuôi nam.

Đám thị nữ hồi môn theo chúng ta từ Ngô quốc đến vừa vui sướng vừa lo sầu.

Vui vẻ chính là các người lúc còn sống vẫn có thể trở về cố hương.

Ưu sầu chính là chiến tranh sẽ mang đến thương vong, các người không biết người nhà của các người có thể may mắn thoát khỏi khó khăn hay không.

Đại quân xuất phát ngày đó, ta ngồi ở trong xe ngựa quay đầu nhìn về đô thành phía Bắc Tề.

Ta ở đây trải qua thời gian năm năm.

Ta cùng nó nói hẹn gặp lại.

Lại hi vọng không phải trở về đây nữa.

Tiểu cô cô không quay đầu nhìn, người che miệng nhỏ giọng nôn mửa.

Ta vội hỏi người thế nào, người nói xe ngựa xóc nảy, còn dặn ta đừng nói cho người khác.

Ta gật đầu đáp ứng.