Chương 2 - Cuộc Tuyển Tú Bí Ẩn
Thẩm Minh Yên làm ra vẻ ngượng ngùng “ái da” một tiếng, rồi thuận thế tựa vào lòng Hoàng đế, hai người â ,n á ,i không kiêng dè.
Ngay sau đó, đôi mắt kia đồng thời chuyển hướng nhìn về phía ta, vẫn là ánh nhìn quen thuộc ấy, tin chắc rằng ta sẽ thoả hiệp như mọi lần.
Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn nói:
“Thần thiếp tuân chỉ.”
Nhưng hôm nay… không thể.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội quay về, ta tuyệt đối không bỏ lỡ.
Vì vậy, ta cắn chặt răng, phớt lờ áp lực từ cả hai người họ, ánh mắt kiên định:
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tuyển tú là tổ chế, sao có thể nói bỏ là bỏ?”
Giọng ta không lớn, nhưng vang lên rõ ràng, lấn át tất cả sự tình tứ trong điện.
“Tiếp tục.”
Lý Cẩn Chi và Thẩm Minh Yên đều sững sờ, hiển nhiên không ngờ ta dám phản bác.
Thẩm Minh Yên lập tức bật cười, giọng điệu oán trách:
“Ôi chao, hôm nay Hoàng hậu nương nương thật là khí phách, đến lời Hoàng thượng cũng không để vào tai?”
Ngón tay nàng ta, sơn đỏ như m ,áu, chỉ khẽ điểm nhẹ:
“Chẳng lẽ trong lòng có mưu tính khác, định mượn cơ hội này giành sủng ái với muội muội chúng thần thiếp”
Ý tứ, không cần nói cũng rõ.
“Cũng không cần nghĩ người khác quá đen tối, chỉ là tổ pháp không thể bỏ thôi.”
Ta thậm chí không buồn ngẩng đầu, ánh mắt chỉ dừng trên các tú nữ.
“Quý phi nên cẩn lời.”
“Ngươi…!” Thẩm Minh Yên tức đến nghẹn lời, bèn níu lấy tay áo Hoàng đế mà lay mạnh:
“Hoàng thượng xem nàng ta…”
“Hoàng hậu!” Lý Cẩn Chi cuối cùng cũng rời khỏi người nàng ta, giận dữ nhìn ta:
“Lập tức xin lỗi Minh Yên!”
Lại là như vậy.
Chỉ cần người phụ nữ ấy làm nũng, hắn sẽ không chút do dự mà đứng về phía nàng.
Từng ấy năm, lúc nào cũng vậy.
Thật đáng gh ,ê t ,ởm.
Ta nhìn người đàn ông này, khuôn mặt từng khiến tim ta rung động, giờ chỉ còn lại sự chán ghét.
Lòng đã sớm nguội lạnh.
“Xin lỗi.”
Hắn lại lặp lại một lần nữa.
Thẩm Minh Yên lập tức đỏ hoe vành mắt, uất ức rúc vào lòng hắn:
“Bệ hạ bớt giận, đều là lỗi của thần thiếp, khiến Hoàng hậu nương nương không vui…
Nương nương, nếu ngài cảm thấy thần thiếp vượt phận, xin hãy trách phạt thần thiếp, tuyệt đối đừng cãi lời bệ hạ…”
Nàng ta vốn giỏi đổ thêm dầu vào lửa.
“Vừa rồi, là tỷ tỷ không đúng,” ta đưa mắt nhìn về phía Thẩm Minh Yên, khẽ nhếch môi, sau đó giọng điệu chợt xoay chuyển:
“Nhưng chuyện tuyển tú, vốn là chính Hoàng thượng ngài hạ lệnh, tục ngữ có câu: ‘Quân vô hí ngôn’,”
Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngài thực sự muốn như thế sao?”
Lời nói không chê vào đâu được, dù hắn không bằng lòng, cũng chẳng thể bắt bẻ.
Vì thế, hắn đứng ngây ra đó, môi mấp máy, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nhượng bộ.
Thấy cả hai người đều câm lặng, ta rốt cuộc thu hồi ánh mắt, nhìn xuống thềm điện:
“‘Cử bôi yêu minh nguyệt’, ai đối tiếp?”
Im lặng đến chết chóc.
Bốn cô gái như bị bóp chặt cổ, cúi đầu thấp hơn, ánh mắt hoảng loạn liếc nhìn long ỷ.
Các nàng đã hiểu, Hoàng đế và Quý phi không vui, thì dù có được chọn vào cung cũng chỉ là vật trang trí.
Chi bằng nhân cơ hội lấy lòng, coi như đường lui sau này.
Lưu Bảo Nhi là người đầu tiên cúi người, giọng run run:
“Thần nữ… ngu dốt, không dám vấy bẩn thánh thính.”
Trần Minh Nguyệt nối theo sau:
“Thần nữ… không xứng…”
Tôn Như Châu, Triệu Lê Xuân gần như đồng thanh:
“Thần nữ không dám, e không thể hầu hạ Hoàng thượng chu đáo…”
Lý Cẩn Chi như vừa được xem một màn hả dạ, bật cười ha hả, ôm chặt lấy Thẩm Minh Yên:
“Hoàng hậu, thấy chưa? Dù hôm nay nàng có cứng rắn thế nào thì sao? Người ta, chẳng nể mặt nàng đâu!”
Thẩm Minh Yên che miệng cười nhẹ, ánh mắt mỉa mai không chút che giấu.
Sự im lặng bên dưới và tiếng cười trên long ỷ như từng mũi kim lạnh lẽo, đâm vào tim ta.
Mười năm rồi, bầu trời vuông vức này, nỗi nhục khắp nơi như bóng ma bao phủ.
Ta không kìm được, siết chặt nắm tay.
【Tìm ra đáp án chưa?】Giọng hệ thống vang lên đúng lúc,
【Tiện nhắc luôn, nếu người xuyên không đó bị loại… ngươi sẽ mãi mãi kẹt lại nơi đây.】
Mãi mãi ở lại đây?
Bị nhốt trong lồng sắt này, nhìn bọn họ ân ái lả lơi, sống tiếp những tháng ngày làm một hoàng hậu bằng sứ khiến người ta buồn nôn?
Không đời nào!
Bàn cờ chơi không nổi nữa thì… lật bàn thôi.
“Ha.”
Ta bật cười lạnh lẽo, đón lấy ánh mắt sửng sốt của Lý Cẩn Chi, giọng ta vang vọng trong điện lớn, rõ ràng lạnh băng:
“Nếu đã vậy, tất cả, đều giữ lại.”
Ta muốn không ai bị loại cả.
Tiếng cười chợt khựng lại.
Lý Cẩn Chi cau mày:
“Ngươi nói gì?”
Ta đứng dậy, nhìn xuống bốn cô gái đang giật mình ngẩng đầu, ánh mắt ta như lưỡi dao quét qua gương mặt đầy kinh ngạc và nghi ngờ ấy:
“Tài học tầm thường thế này, đúng là nỗi hổ thẹn của nữ nhi Kinh thành.”
“Cho nên, bản cung sẽ đích thân dạy các ngươi quy củ.”