Chương 1 - Cuộc Thi Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Một giờ trước kỳ thi đại học, tôi và Giang Tuy An vẫn đang nghỉ ngơi trong khách sạn. Chuông thông báo WeChat của Giang Tuy An đột ngột vang lên.

Đó là tin nhắn từ Nhiếp Trạm Nhiễm, cô gái mới chuyển trường, chỉ có một dòng chữ nhưng lại kinh hoàng:【Tuy An, cứu em!】

Không đợi hai chúng tôi phản ứng kịp, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện hàng loạt dòng bình luận.

【Nam chính mau đi cứu nữ chính đi! Cô ấy sắp bị bố mẹ trọng nam khinh nữ b/án cho một ông già để đổi lấy tiền sính lễ rồi, nếu cậu không đi cứu cô ấy, cô ấy sẽ bị ông già đó đ/ánh chet đấy!】

【Kiếp trước, tất cả là do nữ phụ nhiều chuyện báo cảnh sát, ỷ vào thân phận thanh mai để ngăn cản nam chính đi cứu người. Nam chính tuy đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại, còn khởi nghiệp thành công và trở thành nhân vật mới nổi trong giới thương trường, nhưng lại vĩnh viễn mất đi người mình yêu nhất.】

【Mặc dù sau đó nam chính cố tình cưới nữ phụ, gi/am cô ta dưới tầng hầm tr/a t/ấn, giúp nữ chính báo thù, nhưng phần đời còn lại anh ta chỉ có thể sống với nỗi nhớ về nữ chính, thật là ngược tâm chet đi được.】

Tôi không hề bất ngờ về những gì các dòng bình luận nói. Kiếp trước, Giang Tuy An cũng nhận được tin nhắn cầu cứu của Nhiếp Trạm Nhiễm vào thời điểm quan trọng này.

Nhưng sắp đến giờ thi đại học rồi, tôi lập tức giữ chặt anh ta: “Tuy An, cậu đừng vội, Nhiếp Trạm Nhiễm đang gặp nguy hiểm, cậu mau gọi cảnh sát đi, nếu không dù cậu có đến cũng vô ích!”

Nhưng Giang Tuy An vẫn còn do dự không biết có nên đi hay không, tôi trực tiếp lấy điện thoại của mình ra báo cảnh sát.

Chưa đầy nửa tiếng, cảnh sát đã báo tin Nhiếp Trạm Nhiễm đã được giải cứu.

Cô ấy bị bố mẹ nh/ốt trong phòng, không cho tham gia thi đại học, còn muốn gả cô ấy cho một ông già giàu có, tiền sính lễ sẽ được giữ lại để cho em trai cô ấy mua nhà cưới vợ.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình, cảnh sát chỉ giáo huấn bố mẹ Nhiếp Trạm Nhiễm vài câu rồi rời đi.

Tôi và Giang Tuy An đều đến kịp giờ thi đại học.

Kết thúc môn thi đầu tiên, chúng tôi cùng nhau bước ra, Nhiếp Trạm Nhiễm đột nhiên xông đến, giơ tay t/át mạnh vào mặt Giang Tuy An.

Cô ấy nước mắt giàn giụa, mái tóc rối bời dính vào mặt vì nước mắt, quần áo trên người xộc xệch, làn da lộ ra ngoài có những vết tích lớn cho thấy đã bị lăng nh/ục…

“Giang Tuy An, tại sao cậu không đến cứu tôi? Tại sao? Lẽ nào thi đại học còn quan trọng hơn tôi sao? Cậu có biết bố mẹ tôi đã làm gì với tôi không? Sau khi cảnh sát đi, họ lại thả ông già đó vào nhà tôi, tôi đã bị ông ta… ông ta…”

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Tuy An rơi vào những vết tích trên da Nhiếp Trạm Nhiễm, anh ta lạnh lùng mở lời: “Tôi và Giản Thư đã giúp cậu báo cảnh sát rồi, ngay cả cảnh sát cũng không quản, tôi còn có thể làm gì?”

“Giản Thư, chúng ta đi thôi, buổi chiều còn phải thi nữa.”

Giang Tuy An nắm chặt tay tôi, dẫn tôi quay lại khách sạn đối diện. Lòng bàn tay anh ta lạnh ngắt.

Sau đó, Nhiếp Trạm Nhiễm bị ép gả cho ông già đó.

Tôi muốn dẫn cảnh sát đi cứu Nhiếp Trạm Nhiễm, nhưng lại bị Giang Tuy An ngăn lại.

“Chuyện này xảy ra hàng ngày ở đất nước chúng ta, cảnh sát căn bản không quản, em đi cũng vô ích. Có lẽ…” Anh ta dừng lại một chút, cụp mắt xuống, giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn: “Đây là số phận của cô ấy.”

Kết quả thi đại học được công bố, tôi và Giang Tuy An cùng đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kết hôn, tôi còn cùng anh ta khởi nghiệp.

Ngày công ty niêm yết, anh ta nói đã chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.

Tôi cùng anh ta về nhà, nhưng lại bị anh ta nh/ốt vào tầng hầm, gi/am c/ầm tôi. Anh ta dùng roi da q/uất tôi, dùng đầu thuốc lá đ/ốt tôi, dùng x/ích chó x/ích tôi…

Ánh mắt nhìn tôi đầy sát ý và căm hận.

“Nếu không phải cô ngăn cản tôi đi cứu Nhiễm Nhiễm năm đó, Nhiễm Nhiễm đã không phải gả cho ông già đó, chúng tôi đã không bỏ lỡ nhau cả đời!”

“Giản Thư, Nhiễm Nhiễm đã bị hủy hoại, trái tim tôi cũng đã chet, là cô nợ tôi và Nhiễm Nhiễm!”

Tôi đã bị Giang Tuy An tr/a t/ấn đến chet.

Các dòng bình luận vẫn lướt nhanh trước mắt tôi, thúc giục Giang Tuy An mau đi cứu Nhiếp Trạm Nhiễm.

Tôi gạt đi hồi ức kiếp trước, nhìn về phía Giang Tuy An, bất chợt đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh ta.

“Giản Thư, kiếp này, cô đừng hòng ngăn cản tình yêu của tôi nữa!”

2

Tôi thậm chí còn không kịp suy nghĩ xem Giang Tuy An có giống tôi mà trọng sinh không, hay tại sao anh ta lại trọng sinh, tôi đã giơ tay t/át mạnh vào mặt Giang Tuy An một cái.

Cái t/át này chứa đựng sự căm hận dữ dội của tôi.

“Cậu bị đ/iên à? Vừa nãy còn bảo tôi kiểm tra cậu lần nữa, bây giờ lại nói cái gì mà tôi ngăn cản tình yêu của cậu, đồ thần kinh, tôi lười quản cậu.”

Tôi ném tập đề sai của Giang Tuy An vào mặt anh ta, rồi trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng tôi.

Giang Tuy An cố gắng ngăn tôi đóng cửa, ánh mắt dò xét lướt trên khuôn mặt tôi, thăm dò hỏi: “Sao cô phản ứng dữ vậy? Cô… cô có phải…”

Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, ngay lập tức tôi nghĩ đến việc Giang Tuy An chắc chắn cũng đã trọng sinh, anh ta đang thăm dò xem tôi có trọng sinh hay không.

Các dòng bình luận vẫn đang thúc giục:

【Nam chính đừng lề mề nữa, mau đi cứu người đi!】

【Nữ chính vẫn đang đợi cậu đấy!】

【Ôi trời ơi, nữ phụ đ/ộc á/c còn không ngăn cản nữa, anh ta đang làm gì ở đây vậy?】

Tôi vừa giận dữ vừa ghê tởm hỏi lại: “Cậu đột nhiên phát đ/iên còn trách tôi phản ứng dữ dội à? Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Sợ anh ta nghi ngờ, tôi lập tức đổi sang thái độ ôn hòa: “Ánh mắt cậu nhìn tôi lúc nãy đáng sợ quá, tôi hơi choáng váng. Thôi, thôi đi, tôi tiếp tục kiểm tra cậu, vào đi…”

“Không cần đâu.” Giang Tuy An chắc chắn tôi không trọng sinh, liền quay lưng bỏ đi.

Tôi lập tức đóng cửa lại, vừa định khóa cửa để đề phòng Giang Tuy An quay lại, dòng bình luận đột nhiên nói:

【Lạ thật, sao nữ phụ không báo cảnh sát? Không giống với kịch bản gốc.】

【Theo kinh nghiệm đọc truyện bấy lâu nay của tôi, tôi nghĩ nữ phụ cũng trọng sinh rồi.】

【Vậy mau nói cho nam chính biết đi!】

Tôi mới nhận ra rằng, Giang Tuy An không chỉ trọng sinh, mà có lẽ anh ta cũng có thể nhìn thấy các dòng bình luận giống tôi.

Tôi không thể để dòng bình luận tiết lộ bí mật, vì vậy tôi dừng động tác khóa cửa lại, nhặt tập đề sai của Giang Tuy An lên xem.

Mặc dù trong lòng rất kích động, có quá nhiều cảm xúc dâng trào, nhưng tôi biết rõ, điều quan trọng nhất lúc này là phải tham gia kỳ thi đại học trước.

Tôi thừa nhận thành tích học tập của tôi không bằng Giang Tuy An, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp anh ta.

Nhưng anh ta là thứ nhất, tôi chắc chắn là thứ hai. Bây giờ người thứ nhất đã bỏ thi, vậy thì thủ khoa kỳ thi đại học năm nay là tôi rồi.

Tất cả những chuyện xảy ra trong ngày này, khi bị Giang Tuy An gi/am c/ầm dưới tầng hầm kiếp trước, tôi đã hồi tưởng đi hồi tưởng lại, hối hận vì đã khuyên ngăn Giang Tuy An. Thậm chí tôi còn nhớ rõ từng đề thi đại học.

Tôi vĩnh viễn không thể quên được ngày này, ngày đã thay đổi cả cuộc đời tôi kiếp trước!

Lần này, tôi sẽ thay đổi tất cả.

3

Nhìn thấy đề thi đại học quen thuộc, tôi suýt bật khóc.

Để qua mắt các dòng bình luận, tôi cố tình làm chậm lại, đọc đề, suy nghĩ, thậm chí còn gãi đầu gãi tai, làm ra vẻ như đã quên hết mọi thứ.

Đột nhiên có một dòng bình luận lướt qua:

【Nữ phụ chờ đấy, tôi lên mạng tìm đáp án cho cô!】

Ngay lập tức, dòng bình luận này đã bị chỉ trích kịch liệt.

【Người phía trước bị điên à? Lại đi giúp nữ phụ độc ác, tam quan kiểu gì vậy?】

【Nhưng tôi thấy nữ phụ không có gì sai cả, ngay cả trẻ mẫu giáo cũng biết gặp chuyện phải tìm chú cảnh sát.】

【Nữ phụ chưa chắc đã thấy được dòng bình luận đâu, cậu tìm được đáp án cũng vô ích.】

【Tôi cứ tìm đấy!】

Rất nhanh, dòng bình luận đã cho tôi biết đáp án của câu hỏi đầu tiên.

Đúng là đáp án chính xác, nhưng tôi không viết ngay mà suy nghĩ một lúc rồi mới viết. Trong suốt buổi thi, các dòng bình luận đều kinh ngạc trước trí nhớ của tôi.

【Ôi trời! Qua bao nhiêu năm như vậy, nữ phụ vẫn còn nhớ đáp án của những câu hỏi này sao?】

【Nữ phụ tuy không giỏi bằng nam chính, nhưng cô ấy cũng là một học bá thực thụ mà!】

【Học bá vẫn là học bá, bị tra tấn bao nhiêu năm mà vẫn nhớ được.】

【Xem ra cô ấy thật sự không thấy được dòng bình luận, nếu không cô ấy đã không phải suy nghĩ lâu như vậy, người kia tìm đáp án cũng uổng công rồi.】

Nhưng đến môn Toán buổi chiều, người đọc kia vẫn tiếp tục tìm đáp án giúp tôi.

【Tôi cứ tìm, tôi cũng không nhất thiết phải cho nữ phụ xem, ít nhất chúng ta có thể cùng nhau xem đáp án của nữ phụ có đúng hay không.】

【Đúng! Lại đúng nữa rồi! Toán là sở trường của nữ phụ mà!】

Kiếp trước thi đại học, tôi chỉ bị trừ một điểm môn Toán, kiếp này tôi kiểm soát điểm số, vẫn điền đáp án sai vào những câu hỏi đã biết.

Các dòng bình luận càng thêm chắc chắn rằng tôi không nhìn thấy chúng.

Không chỉ vậy…

【Xem ra nữ phụ vừa không thấy được dòng bình luận, lại vừa không trọng sinh.】

Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã lừa được các dòng bình luận. Điều đó có nghĩa là Giang Tuy An cũng sẽ không còn nghi ngờ tôi nữa.

Tôi cần nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó, dù Giang Tuy An và các dòng bình luận đều nghi ngờ tôi, cùng nhau đối phó với tôi, tôi cũng không sợ.

Buổi thi chiều kết thúc, bố mẹ không đưa tôi về nhà, họ ở lại khách sạn cùng tôi.

Thông qua các dòng bình luận, tôi biết Giang Tuy An đã chạy đến nhà Nhiếp Trạm Nhiễm cứu cô ấy, rồi đưa cô ấy về nhà anh ta.

Bố mẹ Giang Tuy An biết chuyện này đều suy sụp. Mẹ anh ta càng như trời sập: “Con… con đã khổ công học tập bao nhiêu năm, không bao giờ lơ là chỉ vì mình thông minh hơn người khác, mười mấy năm như một chỉ vì ngày này, sao con có thể nói bỏ là bỏ?”

“Tất cả là tại cô!” Bà ấy chỉ vào Nhiếp Trạm Nhiễm: “Gia đình cô gặp chuyện không đi báo cảnh sát, nhắn tin cho con trai tôi làm gì? Cô hủy hoại cả đời con trai tôi cô có biết không?”

Nhiếp Trạm Nhiễm thút thít, co rúm lại sau lưng Giang Tuy An: “Dì ơi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi…”

Giang Tuy An chắn trước Nhiếp Trạm Nhiễm, tạo tư thế bảo vệ: “Mẹ, lẽ nào thi đại học còn quan trọng hơn một mạng người…”

“Cô ta sẽ chết sao?” Bố Giang Tuy An gầm lên, hai mắt trợn to gần như đỏ ngầu: “Tao hỏi mày cô ta sẽ chết sao?”

Giang Tuy An cụp mắt xuống, lẩm bẩm: “Dù sao cũng đã như vậy rồi, cùng lắm thì năm sau con thi lại. Kiếp này con nhất định phải cứu Nhiễm Nhiễm, con không thể để mất cô ấy nữa.”

Tôi cũng biết được từ các dòng bình luận rằng, thực ra sau khi Giang Tuy An cứu Nhiếp Trạm Nhiễm, anh ta đã quay lại phòng thi nhưng đã bị chặn lại bên ngoài.

“Tôi đi cứu người, có cảnh sát làm chứng cho tôi! Tại sao không cho tôi vào?”

“Đây là quy định, dù cậu vì lý do gì mà đến muộn, bây giờ đã quá mười lăm phút rồi, không thể vào được nữa. Cậu năm sau hãy quay lại.”

Tóm lại, năm nay Giang Tuy An đã hoàn toàn lỡ hẹn với kỳ thi đại học.

Dưới sự kiên quyết của anh ta, bố mẹ anh ta cũng đành phải tạm thời giữ Nhiếp Trạm Nhiễm ở nhà.

Các dòng bình luận đều khóc.

【Ôi ôi ôi, kiếp này nam nữ chính của chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi.】

【Chỉ cần là chân tình yêu nhau, dù cách một kiếp, nam chính của chúng ta cũng sẽ vượt qua không gian thời gian để cứu rỗi nữ chính, đây chính là sự cứu rỗi, đây chính là định mệnh!】

4

Thi xong môn cuối cùng, tôi cùng bố mẹ về nhà. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy một trận cãi vã. Nhà chúng tôi và nhà họ Giang ở đối diện nhau, càng đi lên trên tiếng động càng rõ.

Cửa nhà họ Giang không đóng, bố mẹ tôi nhanh chóng bước lên, bị tôi giữ lại.

“Bố mẹ, chú Giang và dì Trần đang cãi nhau, bố mẹ qua đó sẽ rất ngại, cứ về nhà trước đi ạ.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)