Chương 9 - Cuộc Sống Thứ Hai Của Tôi

9

Tôi nghĩ, nếu là tôi ở vị trí của anh, chắc chắn cũng không làm được tốt như thế.

Tôi biết mình ít học, tầm nhìn hạn hẹp, nên luôn chịu khó lắng nghe.

Trường Bân dạy dỗ con thế nào, tôi không bao giờ xen vào.

Dù anh bận rộn, nhưng luôn tranh thủ thời gian lo tương lai cho các con.

Con gái út học hành bình thường, nhưng lại rất có năng khiếu thể thao, anh nghĩ đủ cách đưa nó vào đội tuyển, sau này trở thành vận động viên.

À, sau này tôi cũng biết chữ rồi, học cùng con trai đấy.

Là Trường Bân bảo: Biết chữ thì tự đọc báo được, ra ngoài cũng chủ động hơn, có lợi lắm.

Sau đó, anh còn động viên tôi đi học lớp buổi tối.

Tôi đăng ký một lớp may vá.

Quần áo tôi làm rất đẹp, đến nỗi con gái lớn thấy tôi làm đồ cho cháu ngoại đẹp quá, liền lập một tài khoản video ngắn, chuyên quay “Bà ngoại tự may đồ”, được rất nhiều người khen ngợi.

Xã hội càng ngày càng phát triển, tôi cũng học được nhiều hơn.

Thỉnh thoảng còn nghe mấy câu chuyện “trà dư tửu hậu” – nhất là chuyện con dâu bị mẹ chồng chèn ép mà vùng lên phản công.

Nhiều chiêu trò tôi nghe mà không khỏi trầm trồ, cũng tự hỏi:

Hồi đó, sao mình lại ngu đến mức phải nhảy sông mới chịu được nhỉ?

Nếu cho tôi làm lại, chắc cô Tôn Vân hai mươi lăm tuổi năm đó, sẽ không ngốc nghếch đến vậy nữa đâu.

Tôi và Trường Bân đều sống đến tuổi già.

Con cái cũng đều ngoan ngoãn, có thành đạt.

Tôi mất trước anh một bước.

Tối hôm đó, anh nắm chặt tay tôi, khuôn mặt đầy bi thương:

“À Vân… đến em cũng phải đi rồi sao…”

Tôi muốn mỉm cười để an ủi anh, vậy mà lại bật khóc trước.

Cuối cùng, tôi muốn hỏi anh một câu:

Kiếp này, anh có hối hận không?

Nghĩ rồi lại thôi.

Vậy mà anh như nhìn thấu được điều tôi muốn nói, cố gắng nở nụ cười:

“Kiếp này của anh, đáng lắm rồi!”

Tôi mỉm cười, nhắm mắt lại.

Gia đình chúng tôi, vợ chồng hòa thuận, con cái yêu thương nhau. Không thể nói là không hạnh phúc.

Nhưng cuối cùng, vẫn có vài điều không thể trọn vẹn.

Mở mắt ra lần nữa, tôi lại thấy mình và ba đứa con bị đuổi về căn nhà rách nát.

Cả bốn mẹ con làm nhiều nhất, ăn ít nhất, sống chỉ còn dựa vào một hơi thở mong manh.

Kiếp trước tôi chỉ biết nhẫn nhịn.

Kiếp này thì không.

Tôi tính toán kỹ thời gian Trường Bân sẽ đến như ở kiếp trước, rồi cố ý chọc giận mẹ chồng, khiến bà ta ra tay đánh tôi.

Tôi mang theo những vết thương đó, không xin tha, cũng không bôi thuốc.

Tôi còn nhẫn tâm sắp xếp cho mấy đứa cháu đánh con gái tôi.

Tôi lao đến kịp thời, không để con bị thương thật, nhưng vẫn cố tình khiến trên người bé có vài vết bầm tím trông nghiêm trọng.

Khi Trường Bân đến, mẹ con tôi nhìn vô cùng thê thảm.

Anh mang theo cảm giác tội lỗi vì được Cao Kiến Quốc cứu sống, nên đối với gia đình của anh ấy cũng rất bao dung.

Kiếp trước, tôi cứ tưởng anh không biết rằng mẹ của Cao Kiến Quốc chẳng hề xem trọng tôi và con gái, nhưng sau này tôi mới hiểu:

Thật ra Cao Kiến Quốc từng nói với anh rằng mẹ anh ta ngoài mặt ngọt ngào, trong lòng tính toán, chỉ biết lợi dụng anh ta.

Nhưng anh ấy không có cách nào khác, vì ở quá xa, mà tôi lại chỉ sinh con gái — ở nông thôn, phụ nữ không có con trai thì chẳng có tiếng nói.

Vậy nên anh ấy mới gửi tiền về cho mẹ mình, mong bà vì thấy con nghe lời, có hiếu mà sẽ đối xử tốt với vợ con anh hơn.

Thật ra, trước khi Cao Kiến Quốc mất, tôi cũng chưa từng thấy mẹ chồng quá đáng.

Bà thiên vị mấy đứa cháu khác, tôi vẫn hiểu được.

Chỉ cần không thiếu đói là tôi thấy đủ rồi.

Chính vì biết Cao Kiến Quốc rất quan tâm mẹ con tôi, Trường Bân luôn tự trách mình chưa đủ giỏi để đưa chúng tôi theo cùng.

Nhưng kiếp này, khi anh thấy chúng tôi đầy thương tích, gương mặt anh hiện rõ sự tức giận, thậm chí nhìn mẹ chồng tôi cũng không còn thân thiện nữa.

Lần này, khi anh hỏi tôi muốn làm gì, tôi không chút do dự đề nghị muốn đến xưởng may ở huyện làm việc.

Nhờ có thêm một đời trải nghiệm, kỹ năng may vá của tôi rất tốt.

Kiếp trước, vì không biết chữ, chẳng có tay nghề, tôi chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt.

Nhưng lần này, Trường Bân đưa tôi đi thi tay nghề tại xưởng may, kỹ thuật của tôi khiến cả giám đốc xưởng cũng phải khen ngợi.

Tôi được nhận ngay tại chỗ, làm tốt ba tháng là có thể vào biên chế.

Kiếp trước, công việc của tôi bị mẹ chồng phá nát.

Vì tôi nhát gan, bị ràng buộc bởi tình thân và cái gọi là hiếu đạo.

Kiếp này, bà ta dám thử lại lần nữa xem?

Quả nhiên, sau khi Trường Bân rời đi, mẹ chồng tôi đã không kìm được, vội vã tìm cách ép tôi nhường công việc.

Lương mỗi tháng hơn hai chục đồng, lại còn có phiếu thực phẩm, sao họ không thèm muốn cho được?

Tôi không đồng ý, họ lại động tay động chân.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)