Chương 6 - Cuộc Sống Nơi Lãnh Cung
Chương 6:
"Thôi ch*ế*t, ta quên mất không nói với hắn là lần sau mang kim chỉ và bông về cho ta."
Ta không biết may vá, nhưng Thúy Thúy biết.
Thúy Thúy quả thực là một cung nữ thời cổ đại, sinh ra và lớn lên ở đây.
Nàng ta liếc nhìn ta một cái, xách theo giỏ ngói, chạy sang cung điện bên cạnh để bàn với Cảnh Thăng về việc mở rộng vườn rau ở cung Minh Chỉ.
Ta luôn cảm thấy như nàng ta đang ám chỉ điều gì đó về ta, nhưng ta không có bằng chứng.
Tuy nhiên, từ khi Trương Cố Dương phát hiện ra cung Vân Hà, ít nhất vấn đề ăn uống của ta đã được giải quyết.
Mỗi lần hắn tuần tra qua đây, đều mang theo cho ta một túi gạo nhỏ, và bây giờ ta còn dư gạo để làm rượu nữa.
Vào một ngày hè nóng bức, nấu một bát bánh nếp rượu ngọt, rồi để xuống giếng làm mát một lúc, đợi đến chiều mát mẻ lại lấy lên uống một bát, hương vị thật là tuyệt vời.
Người khác ta không biết, nhưng kể từ khi Lệ Viễn thử một lần thì sau đó hắn đã cố tình tìm người đổi ca đêm để có cơ hội chạy đến đây uống một bát rượu.
Ban đầu hắn còn chào hỏi ta, sau đó chỉ chạy thẳng vào sân, nhìn xuống giếng, hôm nay kiếm cho ta một bát chè đậu xanh, ngày mai lại là một bát rượu gạo trứng.
Vừa uống hắn vừa nói chuyện với Thúy Thúy.
Chậc, đừng tưởng ta không nhìn ra ý đồ của hắn.
Sau sự cố gà ch*ế*t, có lẽ vì lòng tự trọng của Trương Cố Dương bị tổn thương, hắn đã mất hai tháng mới xuất hiện trở lại.
Khi quay lại, hắn mang đến cho ta một bất ngờ lớn.
Hắn mang đến một con gà mái già.
Còn sống, biết kêu, và có thể đẻ trứng.
Chẳng biết hắn đã làm cách nào để mang nó vào, nhưng khi hắn đến, con gà trong tay vẫn đang vùng vẫy.
Ta tháo những tấm ván từ cái thang, và dựng một cái chuồng gà đơn giản trong sân sau cùng với Trương Cố Dương.
Bây giờ, mỗi khi nhìn vào con gà mái, ta cảm nhận như thể đang nhìn vào một chiếc máy đẻ trứng di động.
Cách làm món ăn từ trứng như trứng luộc, trứng chiên, trứng xào, trứng cuộn Nhật Bản, và canh trứng, chúng xoay vòng trong đầu ta như đang lật giở một cuốn sách nấu ăn.
Thật đáng tiếc, không thể nuôi gà trống, nếu không năm sau ta có thể nuôi được một đàn gà con, muốn ăn thịt thì có thịt, muốn ăn trứng thì có trứng.
Ta nhìn con gà cười, Trương Cố Dương cũng nhìn ta mà cười.
"Trước đây thần không ngờ Hoàng Hậu lại là người như thế này."
Không phải thì sao, vị Hoàng Hậu trước đây của ngươi cũng không bị ta xuyên không qua!
Sự tò mò của ta về cuộc sống của thân xác gốc đã dần được làm mòn trong những tháng ngày làm vườn này, dù sao theo lời Thúy Thúy thì tiểu thư bây giờ khác xưa rồi.
Khác thì khác đi, dù sao cũng không phải là cùng một người.
Ta nhìn con gà mái đang đi lại trong cung Vân Hà, rồi vỗ vai Trương Cố Dương.
"Nghe ngươi nói như thể trước đây đã từng gặp ta vậy, tối nay ta mời ngươi ăn tối, làm nộm dưa chuột, thế nào?"
Vào tháng thứ năm ở lãnh cung, cung Vân Hà cuối cùng cũng có thêm một miệng ăn.
Dẫu chỉ một lần mà thôi.
Trung thu qua đi, tiết trời dần trở nên se lạnh, ta bèn suy tính việc đào một hầm dưới cung Vân Hà.
Đây là công việc đòi hỏi sức khỏe, chỉ mình ta và Thúy Thúy thôi thì không xong.
Cuối cùng Trương Cố Dương đã gọi một nhóm thị vệ từng mang vật liệu xây dựng đến giúp, mỗi người một ngày đến đào vài xẻng, cuối cùng cũng hoàn thành sau gần nửa tháng.
Thúy Thúy đã làm cho mỗi người một cái túi thơm làm thù lao, bên trong nhét lá ngải cứu do ta trồng và phơi khô.
Tuy nhiên, không hiểu sao, Trương Cố Dương lại tỏ ra không hài lòng với chiếc túi này.
Hắn không phàn nàn về mũi kim mà là về hoa văn thêu không đủ tinh xảo.
Sau đó hắn gượng gạo nói rằng, ít ra thì mùi của nó cũng khá dễ chịu, tạm thời chấp nhận được.
Được thôi, ngươi nói gì cũng được.
Ta cũng không hiểu cẩu hoàng đế đang nghĩ gì mà vừa mời toàn bộ hậu cung dự yến tiệc mừng Trung thu, chưa qua nửa tháng đã chuẩn bị đi săn mùa thu.
Trương Cố Dương cũng phải đi theo.
Khi hắn nói với ta, ta mới nhận ra rằng, hai tháng hắn biến mất trước đó, có thể không phải vì giận dỗi mà là đi công du.
Ta thử hỏi một câu, và quả nhiên, trong hai tháng đó cẩu hoàng đế thấy trời quá nóng nên đã dẫn hậu cung của mình đến hành cung tránh nóng.
Thật là, người khác xuyên không đến hậu cung, không phải được phong làm phi làm hậu, thì ít nhất cũng có thể cùng nam chính đi đánh trận, đi cưỡi ngựa.
Không thể nói là một trận nói nhảm đã khiến giặc tan tác nhưng ít nhất cũng để nam chính phải ngạc nhiên trước kỹ năng quân sự hiện đại bất ngờ mà nàng sở hữu, chứ không thì phí hoài một lần xuyên không thành nữ chính.
Còn ta thì sao? Xuyên không được năm tháng, người đàn ông đầu tiên ta gặp đã phế truất ta, người đàn ông thứ hai thì tặng ta một con gà mái già.
Ta cảm thấy rất buồn.
Trương Cố Dương cùng ta ăn một bữa cơm, sau đó quyết tâm đi theo Hoàng Đế đến trường săn Tây Sơn.
Hoàng Đế không có mặt, hậu cung do Nguyên Thục Phi quản lý.
Cuộc đi săn mùa thu được cho là kéo dài suốt nửa tháng, sau đó lại chuẩn bị cho sinh thần của Hoàng Đế.
Nguyên Thục Phi bận rộn không có thời gian quản lý ta.
Dĩ nhiên, có khả năng lớn hơn là nàng ta đã quên ta mất rồi.
Không hiểu vì sao cẩu hoàng đế chưa chọn người kế nhiệm ngôi vị Hoàng Hậu, theo tin tức từ Trương Cố Dương mang về, ứng viên sáng giá hiện nay là Nguyên Thục Phi và Lý Quý Phi, hai người đang tranh đấu không khoan nhượng trong hậu cung.
Thật lòng mà nói, ta rất tò mò không biết ai sẽ là nhà vô địch tranh đấu trong cung lần này.
Vì vậy, ta đã tìm đến Cảnh Thăng rồi kéo Thúy Thúy, ba người chúng ta bắt đầu cá cược.
Cảnh Thăng đặt cược vào Lý Quý Phi, bởi vì nàng là con gái của nhà họ Lý ở Lũng Tây.