Chương 5 - Cuộc Sống Mới Trong Gia Đình Hào Môn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Nhìn kỹ thì đúng là cùng một gương mặt, nhưng đúng là ‘mũm mĩm là mỏ vàng tiềm năng’ mà!”

“Không chỉ nhan sắc đâu, khí chất – dáng đi đứng – thần thái… y chang tiểu thư nhà hào môn!”

“Không phải Trình Sương bảo cô ấy nghèo sao? Mấy người thấy đồng hồ cô ấy đeo chưa? Ít nhất cũng cỡ sáu con số rồi còn gì!”

Tiếng trầm trồ, ngưỡng mộ thi nhau vang lên như nước lũ.

Quách Duệ từ lúc tôi bước ra đã không rời mắt.

Hắn ta vội bước lên, mặt mày nịnh nọt:

“Hàm Hàm à, cậu còn thiếu người đệm đàn cổ tranh phải không? Tớ đánh cho nhé! Tớ chơi đàn giỏi lắm đó!”

Tôi dứt khoát từ chối, lạnh lùng:

“Không cần. Tôi đã có người đệm đàn rồi.”

Thật ra ban đầu tôi định nhờ bạn cùng phòng giúp, nhưng Giản Tranh nói sẽ sắp xếp cho tôi một cao thủ.

Chỉ là đến giờ người kia vẫn chưa xuất hiện…

Quách Duệ mặt dày tiến thêm bước nữa:

“Hàm Hàm, tớ là sinh viên Học viện Âm nhạc đấy! Vừa rồi điểm cao của Sương Sương có một nửa là nhờ tớ đệm đàn piano đấy! Để tớ đánh cho cậu đi!”

Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng cất lên từ phía sau:

“Miễn đi.”

Tôi quay đầu theo phản xạ.

Người đang ngồi sau cây cổ tranh, mặc trang phục cổ phong, mang mặt nạ, dáng người cao ráo như trúc ngọc…

Không ai khác — chính là Giản Tranh!

Anh khẽ mỉm cười với tôi:

“Nhanh lên, đến giờ biểu diễn rồi.”

Tôi hơi hoảng.

Với độ nổi tiếng của Giản Tranh hiện giờ…

Chỉ riêng trong trường tôi thôi, cũng phải có quá nửa số sinh viên là fan ruột của anh.

Nếu bị nhận ra… khán giả chắc chắn sẽ phát cuồng mất!

Tiếng nhạc vang lên, tôi khẽ động thân, bắt đầu uyển chuyển theo điệu múa.

Giản Chu từng trầm trồ rằng tôi có thiên phú về nghệ thuật.

Vũ khúc Lạc Hoa này tôi chỉ mất mười phút là học xong.

Nhưng chị ấy nói, sau khi nhập học thể nào cũng sẽ có buổi biểu diễn.

Chị dặn tôi học thật kỹ một bài, rồi cười gian:

“Hehe, đến khai giảng rồi thì Hàm Hàm nhà chị sẽ có màn ‘bung lụa’ chất chơi!”

Thế nên sau hai tháng luyện tập, ngay cả vũ công chuyên nghiệp cũng khó mà bắt bẻ tôi được điểm nào.

Vũ khúc kết thúc.

Khán phòng như nổ tung trong tiếng vỗ tay.

Ban giám khảo đồng loạt giơ điểm cao chót vót.

Đến phần kêu gọi bình chọn.

Trình Sương trừng mắt nhìn tôi, khẽ mấp máy môi, khẩu hình đầy căm tức:

“Đừng có đắc ý! Giải nhất lần này, chắc chắn là của tao!”

Cô ta hất cằm, đầy tự tin ngạo nghễ:

“Các bạn học mến! Nếu các bạn bầu chọn cho mình, mình sẽ tổ chức bốc thăm trúng thưởng! Và phần quà là –”

“20 bức ảnh có chữ ký của ảnh đế Giản!”

Tiếng hò reo dưới khán đài vang như sấm động.

Tôi biết Giản Tranh rất được yêu thích.

Nhưng tôi không ngờ — lại được yêu thích đến mức này.

Chỉ cần 20 tấm ảnh có chữ ký, lại còn là hình thức bốc thăm, vậy mà khán giả phía dưới đã sôi sục như muốn quỳ lạy Trình Sương tại chỗ.

Đến lượt tôi kêu gọi bình chọn.

Tôi nghĩ một chút rồi cầm micro nói:

“Vậy thì tôi cũng sẽ tổ chức rút thăm. Ai bình chọn cho tôi, sẽ có cơ hội nhận được… 50 tấm ảnh có chữ ký của ảnh đế Giản.”

Khán phòng lại bùng nổ thêm một lần nữa.

Trình Sương giận dữ lao lên, giật lấy micro khỏi tay tôi:

“Giản Hàm, cô đừng có mà nổ banh như vậy được không? Tôi có được ảnh ký tên là vì có bạn làm ở công ty giải trí của ảnh đế Giản, còn cô có gì?”

“Một ông bố nghiện rượu, ly hôn xong còn phải kéo theo cô như cái gánh nặng đi tái hôn. Một bà mẹ nghèo nàn khổ sở, phải bươn chải làm thuê kiếm sống?”

Bình thường, Trình Sương sẽ không mất kiểm soát đến thế.

Cô ta luôn biết cách giữ hình tượng, giả vờ khiêm tốn, hưởng thụ cảm giác được so sánh rồi được tâng bốc một chiều.

Nhưng hôm nay — tôi quá nổi bật, ánh sáng của tôi quá chói mắt.

Cô ta mất bình tĩnh.

Muốn dùng “gia cảnh” để đè bẹp tôi.

Tôi giật lại micro, giọng bình tĩnh:

“Cô không cần lo tôi lấy được ảnh ký từ đâu. Chuyện đó không liên quan đến cô.”

Trình Sương như vớ được điểm yếu, bật cười khẩy:

“Sao lại không liên quan? Cùng trường đấy! Tôi không cho phép cô dùng đồ giả hay đồ ăn trộm để lừa gạt bạn học của tôi!”

Cô ta trưng ra vẻ mặt đầy chính nghĩa.

Bên dưới, các bạn bắt đầu dao động.

“Hay là bầu cho Trình Sương đi, nhỡ đâu chữ ký của Giản Tranh bên Giản Hàm là đồ giả thì sao?”

“Đúng á, mình thích Giản ảnh đế lắm luôn mà tấm ảnh có chữ ký trên mấy nền tảng thương mại còn không mua nổi nữa là…”

“Hu hu xin lỗi chị đẹp, dù chị múa đẹp hơn Trình Sương thật, nhưng vì idol em… chắc em phải chọn chị ta mất rồi…”

Trình Sương cong môi cười đắc thắng.

Ngay lúc đó…

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)