Chương 1 - Cuộc Sống Mới Của Một Con Gián
Sau khi hy sinh anh dũng, tôi đã dùng công đức lúc còn sống để cá cược với Diêm Vương.
Tôi phải lần lượt biến thành bảy loài động vật, và chỉ cần mỗi lần đều có người nhận ra tôi là ai, tôi sẽ được sống lại.
Nếu thất bại, tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại địa phủ làm công đến hết đời.
Và loài đầu tiên tôi biến thành… lại là một con gián to tướng ở miền Nam.
1
Khi còn sống, tôi từng thấy một câu hỏi hài hước lan truyền trên mạng: “Mẹ ơi, nếu con biến thành con gián, mẹ còn yêu con không?”
Tôi gửi ngay cho mẹ xem.
Mẹ trả lời: “Có chứ. Dù Tinh Tinh có biến thành gián thì cũng sẽ là con gián đáng yêu nhất. Mẹ sẽ nuôi con thật tốt, còn chọn một chiếc hộp đẹp nhất làm nhà cho con.”
Tôi hỏi lại: “Nếu con biến thành gián mà mẹ không nhận ra thì sao?”
Mẹ nói: “Thì con cứ nhảy lên người mẹ, bò đến mũi mẹ, đôi mắt của mẹ nhất định sẽ nhận ra con.”
Tôi ôm điện thoại cười khúc khích. Niềm vui của một “con gái cưng của mẹ” đơn giản chỉ thế thôi.
Nhưng tôi không ngờ, câu nói đùa ngày ấy lại thành sự thật.
Tôi thực sự biến thành một con gián to tướng ở miền Nam.
Và… còn tham dự cả lễ truy điệu của chính mình.
Các lãnh đạo và đồng nghiệp trong cục đều đến, ai nấy đều nghiêm trang. Người học trò thân thiết nhất của tôi dìu mẹ tôi – bà An Thắng – bước đi với vẻ đau buồn khôn xiết.
Chỉ vài ngày không gặp, tóc bà đã bạc đi gần một nửa.
Bà vốn là người yêu cái đẹp, hai tháng lại nhuộm tóc một lần, không bao giờ để quá ba sợi tóc bạc trên đầu.
Là một con gián, tôi thấy tim mình nhói đau, hai chiếc râu run lên run xuống vì buồn.
Trên bàn thờ, bức di ảnh là tấm tôi ưng ý nhất – ánh mắt sắc bén, nụ cười tự tin, khóe mắt phải có một vết sẹo hình trăng khuyết.
Vết sẹo đó là chiến tích khi tôi chiến đấu với tội phạm và giành chiến thắng. Bức ảnh được chụp khi tôi vừa thăng chức, tinh thần phơi phới. Tôi in nhiều bản cất trong phòng, nhưng chưa từng để mẹ thấy, thậm chí đã phẫu thuật xóa sẹo vì sợ mẹ lo.
Rõ ràng bà An Thắng đã lén vào phòng tôi lấy tấm hình này. Đây là lần đầu tiên bà làm vậy… nhưng tôi tha thứ.
Là một con gián bị người người ghét bỏ, tôi không dám tùy tiện xuất hiện, sợ chưa kịp để mẹ nhận ra đã bị dép phang chết.
Tôi đợi rất lâu, đến khi khách viếng đã về hết, chỉ còn bà An Thắng ngồi trước di ảnh tôi, lặng lẽ gấp những tờ giấy vàng bạc trên tay.
Những thỏi vàng giấy lần lượt ra đời, rồi tan biến trong ngọn lửa.
Bà khẽ lẩm bẩm:
“Tinh Tinh, ngôi sao của mẹ, về thăm mẹ đi… Mẹ nhớ con lắm.”
“Mẹ đốt cho con thật nhiều vàng mã nhé, nghe nói bên đó gửi mộng rất tốn kém. Mẹ đốt nhiều một chút, con hãy về trong giấc mơ của mẹ.”
Tôi sững lại. Mẹ tôi – một người từng là chiến sĩ kiên định của chủ nghĩa duy vật – giờ lại nói những lời như vậy.
Tôi không chịu nổi nữa. Từ chỗ nấp, tôi bò thật nhanh ra ngoài, leo thẳng lên di ảnh của mình.
Tôi tìm đúng vị trí của vết sẹo hình trăng khuyết, áp sát cả thân gián lên đó, che kín hoàn toàn.
Bà An Thắng ngẩng lên, sững sờ một thoáng. Nhìn thấy con gián bám trên di ảnh, bà bỗng òa khóc dữ dội:
“Tinh Tinh, có phải con không? Con về thăm mẹ rồi đúng không?”
Chắc bà đã nhớ đến câu đùa giữa hai mẹ con ngày trước.
“Nếu con là Tinh Tinh của mẹ, thì bò lên mũi mẹ đi… được không?”
Người vốn sợ hãi côn trùng như bà, lúc này lại cúi sát vào tôi, đôi mắt ướt đẫm, ánh nhìn đầy hy vọng.
Tôi run đôi cánh, bay lên người mẹ, rồi bò lên mũi bà, đứng yên.
Mẹ ơi, là con đây!
Tôi muốn cất tiếng gọi, nhưng giờ tôi chỉ là một con gián khiến ai cũng muốn đập chết.
Mẹ mỉm cười, nước mắt vẫn chảy dài trên má.
Bà nhìn tôi – con gián đang nằm trên chóp mũi mình – nghẹn ngào nói:
“Là Tinh Tinh của mẹ… Mẹ biết mà. Dù biến thành gián, Tinh Tinh vẫn là con gián đáng yêu và xinh đẹp nhất.”
Yeah! Mẹ đã nhận ra tôi rồi!
Lần đầu tiên dễ dàng đến vậy, tôi tràn đầy tự tin rằng sáu lần tiếp theo mẹ cũng sẽ nhận ra tôi!
Tôi vui sướng đến mức khẽ rung đôi cánh.
Bà An Thắng cẩn thận khum tay ôm tôi, nâng niu như thể đang cầm một báu vật vô giá.
“Tinh Tinh, đừng vội, theo mẹ về nhà nhé. Mẹ sẽ tìm cho con một cái hộp thật đẹp, đừng chạy lung tung.”
Bà khẽ khàng ôm tôi suốt dọc đường. Về đến nhà, bà lục tung tủ, cuối cùng cũng tìm ra một chiếc hộp thiếc đựng kẹo vô cùng xinh xắn.
Đó là món quà tôi mang về khi công tác ở Thượng Hải. Bà An Thắng không mấy hứng thú với kẹo bên trong, nhưng lại hết lời khen chiếc hộp đẹp, giữ lại để làm hộp đựng kim chỉ.
Giờ, bà đổ hết kim chỉ và đồ lặt vặt ra ngoài, nhẹ nhàng đặt tôi vào trong.
Bà ôm chiếc hộp trong tay, lẩm bẩm: “Con gián thích ăn gì nhỉ? Tinh Tinh chắc đói rồi, để mẹ kiếm đồ ăn cho con.”
Tôi khẽ rung râu, muốn nói với mẹ là không cần đâu. Chỉ một lát nữa tôi sẽ “tự kết liễu”, biến thành loài vật tiếp theo để đến tìm bà, nên chẳng cần ăn uống gì cả.
Nhưng mà… có bao giờ gián chết đói không nhỉ? Tôi không rõ, vì đây là lần đầu tiên tôi làm… gián.