Chương 4 - Cuộc Sống Mới Của Mẹ Con Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Chiều tối ngày hôm sau, mẹ đến trường tìm tôi, hỏi xem tôi và bố chung sống thế nào.

Tôi chê bai: “Bố vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào cả.”

Tôi để ý thấy trên ngón áp út của mẹ có thêm một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp.

“Oa! Mẹ ơi, chú Lục cầu hôn mẹ rồi ạ?”

Mẹ cười gật đầu: “Ừm, tối qua anh ấy hơi vội.”

“Chú Lục đã theo đuổi mẹ ba năm rồi, chú ấy mà không vội thì con cũng vội thay cho chú ấy rồi. Chắc chắn sự xuất hiện của bố đã làm chú Lục cảm thấy có nguy cơ.”

“Nếu bố biết ông ấy đã vô tình giúp sức như vậy, chắc chắn sẽ tức nổ mắt cho mà xem. Lát nữa con phải chọc tức ông ấy một trận mới được.”

Mẹ hỏi tôi: “Về sự xuất hiện của bố, con nghĩ thế nào?”

Tôi lắc đầu: “Mẹ ơi, con không biết nữa, trong lòng vừa thấy giận, lại vừa thấy có chút vui vui. Mẹ ơi, có phải con tệ lắm không, rõ ràng đã nói là sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho bố rồi mà.”

Mẹ ôm tôi vào lòng rồi nói: “Mẹ có thể vạch rõ ranh giới với Cố Niệm Cẩn, sau này đường ai nấy đi. Nhưng con thì khác, dù sao đi nữa, Cố Niệm Cẩn vẫn là bố của con. Mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con, đừng có gánh nặng tâm lý làm gì.”

Tôi hiểu rồi: “Mẹ ơi, khi nào mẹ và chú Lục kết hôn ạ?”

“Kết hôn?” Phía sau truyền đến một giọng nói kinh ngạc và tổn thương: “Ninh Tuyên, em thật sự không cần anh nữa sao?”

Ông ấy đang cầm chiếc bánh kem dâu tây tôi thích nhất, “xoảng” một tiếng rơi xuống đất. Đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy vì không cam tâm:

“Anh biết em hận anh, oán anh, anh có thể sửa mà, anh nhất định sẽ bù đắp. Em cho anh một cơ hội để yêu thương em và Manh Manh thật tốt, được không?”

“Khoảnh khắc biết tin em và Manh Manh gặp chuyện, anh mới thật sự nhìn rõ lòng mình, anh đã sớm yêu cuộc sống của gia đình ba người chúng ta rồi. Không phải anh không quên được cô ấy, anh chỉ là đã quen với sự đồng hành của hai mẹ con, không biết được sự ra đi của hai người lại là đòn giáng nặng nề thế nào đối với anh.”

“Cả đời này Cố Niệm Cẩn anh chưa bao giờ cầu xin ai, hôm nay anh chân thành cầu xin em. Đừng gả cho người khác, Tuyên Tuyên.”

12

Cảm xúc của bố rất kích động, nhưng mẹ lại rất thờ ơ.

“Cố Niệm Cẩn, trước đây anh coi tôi là thế thân, còn tôi coi anh là đối tượng để chinh phục. Ngay từ đầu, mục đích của chúng ta đối với mối quan hệ này đã không hề thuần khiết rồi.”

“Vì vậy, tôi không trách anh, nhưng anh cũng đừng trách tôi. Tôi đã tìm được người muốn chung sống cả đời rồi, chỉ là người đó không phải là anh. Hãy chấp nhận thực tế đi, chúng ta chia tay trong êm đẹp.”

Bố nắm chặt nắm đấm, trầm giọng phản bác: “Không thể nào, trước đây em ở bên cạnh anh rõ ràng cũng rất hạnh phúc mà, sao anh lại không phải là người em muốn chung sống cả đời chứ?”

“Anh biết em chỉ đang giận dỗi, trách anh đã đến sân bay vào lúc em và Manh Manh gặp chuyện. Anh hối hận rồi, anh sẽ sửa mà, chúng ta không thể giống như trước đây, cả nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau sao?”

Mẹ mỉm cười bất lực: “Những gì anh coi là tốt đẹp, chẳng qua chỉ là tôi đang nhẫn nhục chiều theo sở thích của anh để chinh phục anh mà thôi, đó không phải là cuộc sống mà tôi thật sự khao khát, thực tế là, làm một bông hoa hồng phụ thuộc vào đàn ông, tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào.”

Bố nổi giận: “Chẳng lẽ cái tên họ Lục kia có thể mang lại hạnh phúc cho em sao? Anh đã điều tra rõ rồi, hắn ta là thiếu gia của tập đoàn Lục Thị, cũng giống như anh trước đây, có quyền có thế có tiền, lại còn có sắc, có gì khác biệt với anh chứ?”

Tôi và mẹ đều sững sờ.

Chú Lục còn có bối cảnh như vậy sao? Biết là chú Lục không thiếu tiền, nhưng không ngờ chú ấy lại là người thừa kế kín tiếng như vậy?

Miệng lưỡi bố càng thêm độc địa: “Tự mình suy nghĩ đi, một người thừa kế gia tộc có quyền có thế như hắn ta, tại sao lại cưới một người mẹ đơn thân? Tại sao lại sống trong một khu chung cư bình thường để trở thành hàng xóm của em?”

“Đừng để bị người ta coi là thế thân cho ánh trăng sáng mà không biết, vừa thoát khỏi hang cọp lại rơi vào miệng sói, anh hiểu đàn ông hơn em!”

Mẹ không giữ được bình tĩnh nữa: “Anh đủ rồi đấy, chuyện của tôi không cần anh phải lo lắng.”

Bố bực tức nói: “Em là người phụ nữ của anh, chuyện của em anh có thể không lo sao?”

“Ai là người phụ nữ của anh? Đừng có tự luyến.”

Mẹ bỏ đi, mẹ muốn đi tìm chú Lục để hỏi cho rõ ràng. Tôi không yên tâm, đợi đến khi bố ngủ say vào buổi tối, tôi lấy điện thoại của bố gọi cho mẹ.

“Mẹ ơi, là con, Manh Manh đây ạ. Mẹ đã hỏi rõ chưa? Chú Lục sẽ không phải là một người giống bố chứ?”

Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của mẹ.

“Không phải đâu, chú Lục đã thú nhận với mẹ rồi. Nhưng chú ấy đúng là có tâm cơ thật, chúng ta đều bị chú ấy lừa rồi.”

13

Hóa ra chú Lục đã thích mẹ từ lâu rồi, còn vì mẹ biến mất mấy năm mà đi khắp nơi tìm kiếm mẹ.

Chú Lục đã sớm mua lại căn hộ đối diện căn hộ của mẹ. Sau khi biết mẹ dẫn theo một bé gái quay về căn hộ, chú Lục mới chuyển đến đó.

Nhưng chú Lục đúng là có nuôi một chú chó Bichon thật, nuôi được mấy năm rồi.

Chuyện sau đó thì tôi và mẹ đều biết rồi. Chú Lục thông qua một chú chó Bichon mà thành công bước chân vào vòng tròn cuộc sống của hai mẹ con tôi.

“Mẹ ơi, hóa ra chú Lục vẫn luôn thầm yêu mẹ ạ? Chú ấy đúng là giỏi diễn thật đấy, trước đây hai người đã quen nhau rồi sao?”

Mẹ nói: “Mẹ không quen chú ấy, nhưng chú ấy biết mẹ.”

Mẹ kể rằng thời sinh viên mẹ có năng khiếu vẽ tranh, đã đăng rất nhiều tác phẩm hội họa trên các tạp chí và còn được giải thưởng. Chú Lục thông qua những tác phẩm đó mà biết đến mẹ.

Chú Lục là fan hâm mộ của mẹ. Sau đó mẹ đột ngột biến mất, những bức tranh đang đăng dở cũng ngừng lại.

Chú Lục đã đi tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra với mẹ, tìm suốt mấy năm trời mà vẫn không có tin tức gì. Chú Lục còn cứ ngỡ mẹ đã gặp nạn rồi.

Cho đến ba năm trước, mẹ đột ngột đưa tôi quay lại căn hộ nhỏ mà mẹ đã mua bằng tiền vẽ tranh. Chú Lục lập tức chuyển đến ngay.

Lúc đó chú Lục không chắc mẹ đã kết hôn chưa nên không dám hành động. Sau đó qua những lần tiếp xúc, xác định bên cạnh mẹ không có người đàn ông nào mới bắt đầu theo đuổi mẹ.

Tôi đang chúc mừng mẹ. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy bố không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Tôi lập tức cúp máy, vênh váo đắc ý: “Bố, hóa ra bố giả vờ ngủ để nghe lén con gọi điện cho mẹ à? Bố nghe thấy rồi chứ, chú Lục không có ý đồ xấu đâu.”

“Chú ấy chỉ là ngưỡng mộ tài năng của mẹ thôi. Chú ấy đã tìm mẹ suốt mấy năm trời, hoàn toàn không để ý việc mẹ là mẹ đơn thân. Có lẽ đây chính là sức hút của ánh trăng sáng chăng? Giống như cách bố vì ánh trăng sáng mà mặc kệ sự sống chết của con và mẹ vậy.”

Bố mặt đen lại lấy lại điện thoại, chua chát nói: “Sao bố lại sinh ra đứa con ngốc nghếch như con chứ, sắp có bố dượng đến nơi rồi mà còn ngồi đấy mà vui, đợi đến khi mẹ con sinh ra đứa con hoang với người đàn ông khác, con cứ ngồi đấy mà khóc đi.”

Bố có được số điện thoại của mẹ, bật dậy đi ra cửa sổ gọi điện cho mẹ. Đáng tiếc, mẹ dường như chẳng thèm để ý đến ông ấy.

Tôi nằm trên giường cười trên nỗi đau của người khác, dù có là “thương địch một ngàn tự tổn tám trăm”: “Mẹ có sinh em trai hay em gái với chú Lục thì đó cũng là những đứa trẻ danh chính ngôn thuận. Không giống con, con mới là đứa con hoang thực sự đây này.”

Tôi nghe mẹ kể, lúc mới mang thai mẹ có đề cập chuyện kết hôn với bố, bố chẳng nói năng gì. Thế nên từ khi sinh ra tôi đã không danh không phận, chỉ là con chim hoàng yến nhỏ được bố nâng niu trong lòng bàn tay mà thôi.

Bố nghe xong, ánh mắt tối sầm lại.

“Bố xin lỗi, Manh Manh. Chỉ cần con thuyết phục được mẹ con, ngày mai bố sẽ đi đăng ký kết hôn với mẹ con luôn, được không?”

Tôi lại muốn lườm nguýt rồi: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, mẹ sẽ chỉ đăng ký với chú Lục thôi, bố đừng có mơ nữa.”

14

Quả nhiên, dù bố có đeo bám không buông, dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không thể ngăn cản mẹ và chú Lục đăng ký kết hôn.

Nửa tháng sau, khi biết tin mẹ và chú Lục đã đăng ký. Bố ở trong khách sạn uống rượu say bí tỉ.

Tôi biết bố rất suy sụp, rất thất bại và cũng rất đau lòng nhưng đó cũng là chuyện hết cách rồi. Là tự bố không giữ lấy mẹ, trách ai được chứ?

Tôi chỉ có thể an ủi bố: “Bố ơi, ít nhất bố vẫn còn con mà. Dù con hận bố, trách bố, nhưng con vẫn sẵn lòng cho bố một cơ hội để làm một người bố tốt.”

“Nên bố thấy đấy, bố cũng đâu có trắng tay, bố sẽ không bị hệ thống xóa sổ đâu. Bố cứ suy sụp như thế này chỉ khiến bố ngày càng không bằng chú Lục thôi.”

Không biết có phải lời của tôi đã kích động bố hay không. Bố – người vừa say mèm một đêm – sáng hôm sau tỉnh dậy đột nhiên phấn chấn hẳn lên.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)