Chương 5 - Cuộc Sống Đột Ngột Thay Đổi

“Chiều nay hai mẹ con cãi nhau, tôi về phòng… lúc ra thì không thấy con đâu.” Giọng tôi run rẩy không kiểm soát.

Lục Lâm lập tức quát lên:

“Chung Ngọc, cô là mẹ kiểu gì thế? Con trai mà cũng để lạc được?!”

“Xin lỗi… xin lỗi…”

Lý trí tôi vỡ vụn, tôi quỳ rạp xuống sàn, toàn thân tê dại như có hàng ngàn con kiến bò khắp người.

“Cô cứ ở nhà, tôi đi tìm. Nếu con trai quay về, phải lập tức báo cho tôi.”

Nói rồi Lục Lâm cúp máy.

Không được, tôi không thể chỉ ngồi chờ. Tôi phải ra ngoài tìm con.

Tôi cố gắng đứng dậy.

“Rắc” một tiếng, tôi ngã ngồi xuống đất lần nữa.

Muốn đứng lên, nhưng chân hoàn toàn không có sức, không sao gượng dậy được.

Tôi chỉ có thể thu mình lại giữa phòng khách vẫn còn đầy bóng bay, dây ruy băng trang trí sinh nhật.

Tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc như vang vọng trong đầu, như đang chế giễu: Làm sao lại có một người mẹ thất bại đến thế này?

Tôi vô hồn lướt xem lại ảnh của Lục Tử Ngôn trong điện thoại — ảnh chụp chung gần như chỉ có khi nó còn dưới bảy tuổi.

Tấm ảnh gần nhất là sáng nay, do tôi cố kéo con vào chụp chung.

Trong ảnh, nó không tình nguyện chút nào, nhưng cái cách cơ thể nó nghiêng về phía tôi… lại phản bội ánh mắt lạnh lùng kia.

Lục Tử Ngôn đã được tìm thấy.

Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi từ Lục Lâm tôi như sụp đổ hoàn toàn, chân trái bỗng đau nhói như có mũi khoan xoáy sâu vào tận xương tủy.

Tôi lập tức gọi xe cấp cứu.

Bác sĩ nói tôi bị gãy xương.

Tế bào ung thư đã di căn vào hệ xương, phá hủy cấu trúc, khiến xương tôi giòn như pha lê, chỉ cần sơ sẩy là có thể gãy.

Lục Lâm nói tôi không xứng làm mẹ, anh ta sẽ không giao con cho tôi nữa.

Tôi chỉ bình thản nói với anh ta: “Năm ngày nữa, đến cục dân chính đúng giờ.”

May mắn đó chỉ là gãy kín, sau khi bó bột và cố định, tôi có thể xuất viện nhanh chóng — sẽ không ảnh hưởng đến thủ tục ly hôn.

Năm ngày sau, tại cục dân chính, tôi gặp lại Lục Lâm Lần này, anh ta dẫn theo cả Hứa Tâm Diễm.

Lục Lâm cố tình đưa cô ta theo.

Hứa Tâm Diễm vẫn xinh đẹp như xưa, thời gian dường như chưa từng để lại dấu vết trên người cô ta.

Hai người đứng cạnh nhau, đúng là một cặp trời sinh.

“Chung Ngọc, lâu rồi không gặp. Lần trước Tử Ngôn để quên áo khoác ở chỗ chị, nó đang để trong xe A Lâm lát chị lấy đưa cho em nhé.” Hứa Tâm Diễm mỉm cười, như đang cố tình thể hiện quyền sở hữu.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lục Lâm đã lên tiếng trước:

“Em ra xe đợi anh.”

Nét mặt Hứa Tâm Diễm khựng lại một giây, rồi nhanh chóng khôi phục nụ cười nhã nhặn.

“Được, em đợi.”

Nhưng khi xoay người rời đi, ánh mắt cô ta nhìn tôi lại tràn đầy khiêu khích.

Sau khi cô ta đi, Lục Lâm búng tàn thuốc, nheo mắt nhìn tôi.

“Anh cho em một cơ hội hối hận cuối cùng. Nếu hôm nay em ly hôn thật, anh sẽ cưới Hứa Tâm Diễm ngay lập tức.”

Nói rồi anh ta tỏ vẻ đầy tự tin, như thể tôi vẫn sẽ yếu mềm như mọi khi.

Anh ta cho rằng tôi chỉ hù dọa như bao lần trước, bởi bao năm qua tôi luôn là người níu kéo không buông.

Từng có lúc tôi nghĩ, anh ta không ly hôn vì còn chút lương tâm.

Sau này mới hiểu, anh ta vừa thích sự ngọt ngào của “bạch nguyệt quang” năm xưa, vừa thích nắm quyền kiểm soát cảm xúc của tôi trong tay.

Anh ta chẳng yêu ai cả, chỉ yêu chính mình.

“Sau này em đừng hòng gặp lại con trai nữa.” Thấy tôi im lặng, anh ta tiếp tục tung đòn.

“Tôi cưới ai là chuyện của tôi. Con trai vốn cũng chẳng ưa tôi, tôi càng không muốn gặp lại nó. Phân chia tài sản anh cứ xem đi, nếu không ý kiến gì thì ký vào.”

Đây là lần đầu tiên tôi có thể bình tĩnh đứng ngang hàng với anh ta, không còn là người mãi cúi đầu van xin.

Giọng Lục Lâm đột nhiên trở nên lạnh lẽo:

“Đừng có mà hối hận.”

Con dấu được đóng xuống, những ràng buộc giữa tôi và anh ta cuối cùng cũng chấm dứt.

Cầm giấy ly hôn trong tay, tôi thuê một khách sạn ở tạm một tuần.

Theo lời nhắc nhở của bác sĩ, tôi đi làm hóa trị lần đầu.

Hóa ra hóa trị chỉ là truyền dịch, không đáng sợ như tôi tưởng tượng.

Tôi đặt một vé tàu về Đông Bình — nơi tôi đã sống suốt 18 năm tuổi thơ.

Mỗi lần về quê trước đây, tôi đều tự bắt xe từ ga tàu.

Lần này, dường như không chỉ thân thể tôi đau đớn hơn, mà cả lòng cũng yếu đuối đi nhiều.

Tôi rất muốn bố mẹ ra đón mình.

Dù biết khả năng đó là rất thấp, tôi vẫn nhắn tin cho họ, nói rõ giờ tàu đến.

Tàu đến ga lúc 3 giờ chiều.

Chuyến đi kéo dài gần năm tiếng khiến tôi kiệt sức, mỗi bước đi đều như bước trên mây.

Tôi ngồi nghỉ ở ghế gần cổng ra gần nửa tiếng, nhìn người người được thân nhân đón đi hết, tôi mới gọi xe về.

ĐỌC TIẾP :