Chương 7 - Cuộc Sống Độc Thân Mà Chồng Không Biết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhờ trợ lý của ông ta đưa về, sau đó thì dìu Giang Vọng về nhà.

Về đến nơi, tôi thẳng tay quẳng anh ta lên giường, còn đá cho một phát.

“Không biết uống còn bày đặt ra gió, làm tôi mệt muốn chết!”

Vừa dứt lời, tôi liền bị kéo mạnh một cái ngã nhào xuống.

“Cái này… phải tính thêm phí.”

Tôi cố đẩy anh ta ra, nhưng sức anh ta quá lớn.

Tôi đẩy không nổi, cũng mệt rồi, chỉ đành nằm đè lên ngực anh ta.

Cũng không phải tôi muốn đâu… chỉ là…

Anh ta cho tôi quá nhiều cảm giác an toàn.

Cơ ngực này đúng là… không thể cưỡng lại được.

Không biết Giang Vọng đang nghĩ gì, mặt đỏ như cà chua rồi… bắt đầu rấm rứt khóc.

“Vợ không cần anh nữa rồi, vợ sau lưng anh đi tìm trai đẹp rồi…”

“Ồ~ vợ anh không cần anh nữa hả?”

Tôi đang cười nhạo anh ta thì đột nhiên khựng lại, chợt nhận ra…

Khoan đã, tôi chẳng phải là “vợ” anh ta sao?!

Vậy là… anh ta đang nói tôi à?

Giang Vọng càng khóc to hơn.

Tôi run hết da đầu, vội vàng dịu giọng dỗ dành:

“Không mà, anh là đàn ông sao lại khóc chứ… vợ cần anh mà, vợ cần anh mà, được chưa?”

“Vợ đừng bỏ anh, anh có thể đi kiếm thật nhiều tiền cho em, đừng bỏ anh nha…”

Anh ta ôm tôi chặt hơn nữa.

Tôi dỗ như dỗ con nít, vỗ nhẹ lưng anh ta.

“Được được được, không bỏ, không bỏ mà.”

Thật ra thì…

Câu “nước mắt đàn ông là thuốc kích thích của phụ nữ” cũng có lý thật đấy.

Giang Vọng khóc trông như một chú cún con bị bỏ rơi, khiến tôi hơi hơi muốn… ăn hiếp anh ta một tí.

Phải dỗ mãi mới ru được anh ngủ.

Tôi nhìn Giang Vọng đang ngủ, không khỏi nghi ngờ:

Chắc chắn anh ta đã đút lót Nữ Oa!

Đẹp trai như vậy, chẳng biết ngoài kia có bao nhiêu cô gái mê mệt anh ta nữa.

“Thanh Thanh…”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Ghé sát tai lại mới phát hiện, anh ta đang gọi tên — là “Thanh Thanh” thật.

Là… Lâm Thanh Huyên sao?

Không hiểu sao tim tôi nhói lên, chua xót một cách khó hiểu.

Đúng như tôi đoán, hôm sau Giang Vọng không nhớ gì cả.

Anh ta bị mất trí tạm thời — đúng kiểu “say rượu mất kiểm soát”.

Dù hơi buồn, nhưng tôi cũng tự an ủi.

Thôi thì cũng tốt, nếu anh ta mà biết hôm qua người anh ta ôm ngủ không phải Lâm Thanh Huyên mà là tôi…

Chắc chắn tôi sẽ bị trừ tiền tiêu vặt!

Vài ngày gần đây, Lâm Thanh Huyên đến văn phòng Giang Vọng thường xuyên hơn.

Có lúc thì đỏ cả mắt khi đi ra.

Có lúc lại cười nói vui vẻ.

Dù thế nào đi nữa…

Tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Tôi ngồi ở bàn làm việc, chống đầu, mặt đầy u sầu.

Chẳng lẽ… tôi thích anh ta rồi sao?

Tôi bối rối không biết phải làm sao.

Đây thực sự là tình cảm sao?

Nếu là thật… tôi nên làm gì?

Tôi có nên tìm anh nói rõ không?

Hôm nay là ngày cuối tôi ở công ty, vì ngày mai Vi Tặc sẽ trở về.

Lâm Thanh Huyên lại tới tìm Giang Vọng.

“Đinh đông” — Phương Tuyết gửi tin nhắn.

“Ra quán cà phê, có chuyện muốn nói với cô.”

Sau đó gửi địa chỉ quán đến.

Dù sao cũng rảnh, tôi xách túi, chào một tiếng rồi đi luôn.

“Tìm tôi làm gì? Thua rồi mà còn bày đặt.”

Tôi bực mình hỏi Phương Tuyết.

Cô ta mấp máy môi, cuối cùng lại bật cười giễu cợt.

“Cô có biết Giang Vọng và Lâm Thanh Huyên… có con riêng ở bên ngoài không?”

“Cái gì cơ?!”

“Hôm đó tôi đến bệnh viện, đã nhìn thấy.”

Thấy tôi có vẻ không tin, cô ta liền lấy điện thoại ra.

“Nè, cô xem đi.”

Trong ảnh là bóng lưng của Giang Vọng và Lâm Thanh Huyên.

Giang Vọng đang bế một bé gái, cô bé cười rạng rỡ.

Ba người đi bên nhau, chẳng khác gì một gia đình hạnh phúc.

Tôi sững người trong giây lát, sau đó lắc đầu lấy lại tinh thần.

“Tại sao cô lại cho tôi xem những thứ này? Không phải cô thích Giang Vọng sao?”

“Nè nè đừng nói bậy, chuyện đó là quá khứ rồi.”

“Giờ tôi không thích trai tồi đâu nhé. Với lại tôi sắp ra nước ngoài với bạn trai rồi.”

Buổi chiều tôi ngồi tại chỗ, thất thần rất lâu.

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời lúc trưa Phương Tuyết nói.

Giang Vọng thực sự là loại người đó sao?

Tan làm, Lâm Thanh Huyên bước ra, liếc nhìn tôi một cái rồi rời đi.

“Cô đang ngẩn người cái gì vậy?”

Là Giang Vọng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, ngẩn ngơ.

“Đi thôi.”

Tôi nhìn quanh văn phòng, nhận ra mọi người đã về hết từ lâu.

Lúc này mới phát hiện hôm nay bọn họ ở văn phòng rất lâu.

Trên đường về, Giang Vọng liếc nhìn tôi — đang hồn vía lên mây — tỏ vẻ không có chuyện gì.

“Ngày mai Vi Tặc về rồi, em không cần đến công ty nữa.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)