Chương 4 - Cuộc Sống Của Chú Chuột Lang Nước

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Người đàn ông nhìn chậu rau xanh mướt, tươi ngon đến mức cạn lời, mãi mới nặn ra một câu: "Ôn Mạn, em chỉ biết làm món rau diếp thôi sao ?"

"Không phải , em còn biết làm món cà chua trộn nữa."

"..."

"Sau này em cứ việc ăn thôi, đừng làm nữa."

Tôi nói được . Rồi tiếp tục cúi đầu ăn ngấu nghiến chậu rau diếp đó. 

Lục Đích lấy điện thoại ra , lặng lẽ đăng ký một khóa học nấu ăn cấp tốc, chuyên về món "Mãn Hán Toàn Tịch".

Từ ngày đó, Lục Đích ngoài việc là một tổng tài quyền lực, làm mưa làm gió trong công ty, còn trở thành một "đầu bếp" tài ba trong gia đình. Thức ăn của tôi từ món rau diếp trộn đơn giản biến thành rau diếp xào, chiên, hầm, nướng đủ kiểu. Tất nhiên, cũng có những món ăn khác nữa.

Món nào cũng ngon tuyệt. Điều này khiến tôi tăng hơn mười cân. Da thịt trở nên mềm mại, nắn vào giống như một viên kẹo bông gòn. Lục Đích rất thích, lại tiếp tục bồi dưỡng tôi . Tôi không hiểu. Nhưng vẫn ăn không ngừng. Sau đó lại bị anh ta "ăn". Cứ thế lặp đi lặp lại . Cả hai đều không thấy chán.

Cho đến một ngày nọ, anh họ Capybara của tôi ở quê nhà gọi điện đến. Khoảnh khắc kết nối, cả hai im lặng. Đây không phải là sự ngượng ngùng. Chúng tôi đang giao tiếp bằng nhịp thở đặc trưng của loài Capybara, một đặc điểm riêng của giống loài.

Sau khi "hỏi thăm" xong, anh ấy lên tiếng trước : "Em họ, dạo này khỏe không ?"

"Khỏe."

"Được."

Lại một khoảng im lặng chỉ có tiếng thở. Lần này không phải hỏi thăm, mà là để thể hiện sự an ủi và chúc mừng. 

Sau khi "chúc mừng" xong, anh họ đột nhiên đau khổ, giọng nói trầm xuống.

"Chú Heo của chúng ta đã c.h.ế.t rồi ." 

"Tại sao c.h.ế.t?" 

"Bị con người ăn thịt." 

"Con người ?"

" Đúng vậy , những người chăm sóc tàn bạo, cố tình đối xử rất tốt với chú ấy , kết quả là nuôi béo rồi làm thịt. Gần đây em ở thành phố phải cẩn thận. Nếu gặp con người nào muốn nuôi béo em, hãy cảnh giác xem có phải họ định làm thịt em để đổi lấy tiền không ." Anh họ dặn dò tôi bằng giọng điệu đầy chân thành.

...

Cúp điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, thấy mình đã béo lên một vòng.

Má mềm mại. 

Ánh mắt thuần khiết. 

Tôi lại nghển cổ liếc nhìn Lục Đích đang cặm cụi nấu ăn cho tôi trong bếp. 

Trên khuôn mặt đờ đẫn của tôi từ từ, chậm rãi hiện lên một chút nghi ngờ.

Bữa ăn này , tôi chỉ ăn một hai miếng rồi đặt đũa xuống. Trái ngược hoàn toàn với vẻ ăn uống chậm rãi như mọi khi, ăn gần hết nửa bàn.

Lục Đích nếm thử từng món, có chút nghi ngờ bản thân .

"Anh xào rau không run tay, không nên dở như vậy ."

"Hay là tối qua trong phòng tắm anh không kiềm chế được , làm em bị cảm rồi ? Hay là em đau họng không nuốt trôi thức ăn?"

Anh ấy đứng dậy sờ trán tôi . Không sốt. Thậm chí còn không ấm bằng lòng bàn tay anh ấy . Anh ấy lại véo miệng tôi ra để xem cổ họng. Mọi thứ đều bình thường.

Chỉ là có chút ửng đỏ bất thường, nghi là do bị "ma sát" quá nhiều.

Nhưng thấy sắc mặt tôi vẫn không tốt , Lục Đích thở dài, bế tôi lên, đặt tôi ngồi lên đùi anh ấy , rồi đưa tay xoa thắt lưng cho tôi .

"Em lo lắng về Lâm Manh sao ?"

"Yên tâm, sau này cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Bố mẹ anh cũng đã vạch rõ ranh giới với nhà họ Lâm rồi . Bây giờ, khụ, họ muốn gặp em. Em thấy có được không ?"

"Được."

Anh ấy hôn lên má tôi , dỗ dành: "Vậy ăn một chút nhé?"

"...Không được ."

Tôi đã xác định. Dù bụng đói meo, tôi vẫn mím môi không ăn.

Lục Đích cau mày nhìn tôi một lúc lâu, không thể nhìn ra điều gì bất thường. Vì vẻ mặt của chuột lang nước luôn là cái vẻ đờ đẫn đó. 

Hành động này , tôi đã duy trì trong một tuần. 

Lục Đích đã dùng đủ mọi cách, từ mềm mỏng đến cứng rắn. 

Anh ấy cố gắng bổ sung cho tôi đủ loại vitamin, chất xơ. Anh thậm chí đã học làm các món ăn trong "Mãn Hán Toàn Tịch", nhưng tôi vẫn chỉ ăn một, hai miếng mỗi ngày. 

Những cọng rau diếp mà tôi từng giấu đi , vì không ăn nên đã héo rũ.

Đương nhiên. Cân nặng của tôi đã giảm hơn mười cân. Lớp thịt mềm mại mới mọc ra đã gầy hết.

Tôi lén nhìn Lục Đích, anh ấy đang phân vân không biết nên đưa tôi đi gặp bác sĩ thú y hay bác sĩ của con người . 

Tôi yếu ớt lấy điện thoại ra . Trên màn hình điện thoại là một bài hướng dẫn cách vỗ béo lợn của con người .

[Cho ăn định kỳ, định lượng, bổ sung thêm vitamin và các thực phẩm giàu chất xơ sẽ dễ dàng vỗ béo lợn hơn.]

Cuối cùng, Lục Đích đưa tôi đi gặp bác sĩ thú y.

Một loạt xét nghiệm máu, cực kỳ chi tiết. Sau khi xem kỹ tất cả các báo cáo xét nghiệm, bác sĩ nói với Lục Đích: "Lục tổng, cơ thể của phu nhân không có vấn đề gì lớn, có lẽ là vấn đề tâm lý."

Lục Đích mím môi: "Vấn đề tâm lý?" 

Bác sĩ giải thích: "Vâng, chuột lang nước là loài sống theo bầy đàn. Mặc dù chúng có vẻ trầm lặng, nhưng chúng cũng thích môi trường sôi động."

"Tốt nhất là anh nên đưa cô ấy ra ngoài giao lưu với các sinh vật khác, để cô ấy cảm nhận được sự ấm áp."

 "Cứ... nhốt cô ấy mãi, cô ấy sẽ cảm thấy cô đơn."

Lục Đích nhìn tôi đang đội một quả cà chua chơi điện thoại ở phía xa, ánh mắt đầy lo lắng.

"Được."

"Là lỗi của tôi ."

" Tôi đã quá độc chiếm."

 

Tôi không nghe thấy Lục Đích và bác sĩ nói gì, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt anh ấy đang nhìn mình . Tôi không dám ngẩng đầu. Chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trên đó hiển thị bài hướng dẫn thứ hai về cách nuôi lợn:

[Đối với lợn nuôi để làm thịt, cần kiểm tra sức khỏe định kỳ để loại trừ bệnh tật, có như vậy lợn mới dễ tăng cân.]

Ngày hôm sau , Lục Đích đưa tôi đến nhà bố mẹ anh ấy . Bố mẹ Lục Đích cũng rất đẹp , tính cách hiền lành. Đặc biệt là mẹ anh ấy , bà kéo tay tôi , vẻ mặt đầy xót xa: "Con gái Ôn Mạn, có phải con trai mẹ đối xử với con không tốt không , sao con gầy đi thế này ?"

Tinhhadetmong

"..."

Tôi bĩu môi. Chuột lang nước u sầu. Chuột lang nước không dám nói .

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)