Chương 3 - Cuộc Sống Của Chim Hoàng Yến

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Ngoài việc làm tốt công việc chính, thời gian còn lại tôi tiếp tục cày thêm kiến thức vận hành trại nuôi quy mô vừa và nhỏ.

Tôi bận đến nỗi đầu gối gần đụng gáy thì ba tôi gọi điện nói trong xã có chính sách hỗ trợ tài chính công nghệ nông nghiệp, nhà mình vừa khéo đủ điều kiện để vay vốn và được hỗ trợ kỹ thuật.

“May mà con gái ba có mắt nhìn xa trông rộng, bảo ba với mẹ mua sớm lứa heo giống, không thì năm nay không được xét duyệt đâu.”

Ba tôi còn bảo lứa heo mẹ mua trước giờ đều đã chửa hết rồi.

Tôi tính nhẩm: “Chắc cũng tám mươi ngày rồi.”

Ba tôi hơi do dự nói còn phải dựng thêm nền tảng số hóa: “Ba với mẹ mày làm không thạo, hay là mày về?”

Lòng tôi khựng lại, lưỡng lự nói: “Thế thì mấy hôm nữa đi, con về sớm chút, không thì ai lo cho giai đoạn sau sinh.”

Tôi vừa dứt điện thoại, quay đầu lại thì thấy Tần Lâm đang đứng đó, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Tôi nghĩ cực nhanh: “Tôi không ăn vụng đâu.”

Giọng Tần Lâm khàn khàn: “Ừm.”

Tôi lắp bắp mở miệng: “Cái đó… tổng giám đốc Tần, tôi… tôi muốn xin nghỉ việc.”

Ba phút sau, Tần Lâm lại “Ừ” một tiếng: “Số tiền còn lại tôi sẽ cho người chuyển vào tài khoản của cô.”

Tần Lâm nói xong là quay người rời đi, đến ngày hôm sau cũng không về.

Tôi nhìn món sườn kho tàu trên tấm giữ nhiệt, do dự một lát rồi vẫn chụp ảnh gửi cho Tần Lâm.

【Tổng giám đốc Tần, cơm để trên máy giữ nhiệt, trong tủ lạnh còn có sủi cảo tôi đã gói sẵn, nhớ ăn nhé.】

【Cảm ơn anh đã chăm sóc trong thời gian qua chúc anh mọi điều tốt lành.】

7

Về đến nhà, nhìn trại nuôi mới toanh và đám heo mập ú ụ, tôi đang thầm cảm ơn Tần Lâm thì tay đột nhiên rung lên.

Tin nhắn báo lương chuyển khoản làm lòng bàn tay nóng ran.

Cái này… cái này đưa cũng nhiều quá rồi đó.

Thẻ ngân hàng đúng là có chút đầy rồi, nhưng sao trong lòng lại có cảm giác trống trơn.

Nhưng cũng chẳng trống lâu.

Vì bận quá mức.

Trại nuôi lên thiết bị mới, heo mẹ sinh con, tranh thủ còn phải phổ cập kiến thức chăn nuôi khoa học cho bà con lối xóm.

Tôi mệt đến nỗi ngã xuống giường là ngủ, chẳng rảnh nghĩ xem chỗ nào trong người mình thấy trống.

Cuối cùng rảnh chút tính đi tiêm mũi hai vaccine phòng dịch tả heo, thì trưởng thôn gọi bảo lãnh đạo sẽ đến nhà tôi kiểm tra thực tế.

“Tiểu Ngư à, cháu cứ làm gì thì làm, mấy lãnh đạo chỉ đến xem kết quả hỗ trợ thôi.”

Thế nên lúc bốn mắt nhìn nhau với Tần Lâm tôi tay còn cầm ống tiêm, chân thì ngồi trên lưng heo.

Cả sân chỉ toàn tiếng heo “ủn ỉn” vang trời.

Tần Lâm phản ứng cực nhanh giữ chặt con heo dưới chân tôi, miệng khẽ nói gì đó về chuyện sủi cảo trong nhà sắp ăn hết rồi.

Tôi chẳng hiểu Tần Lâm nói gì không đầu không đuôi.

Ánh mắt Tần Lâm nhìn từ con heo trong tay tôi dời lên bụng tôi.

“Bao lâu rồi?”

Tôi giữ chặt con heo đang nhảy nhót, tay phải nhanh như chớp đâm xiên góc vào cổ heo: “Gần ba tháng rồi.”

Giọng Tần Lâm lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Bố đứa bé đâu, sao còn để cô làm mấy việc này?”

“Nó bố nó cũng đâu biết làm mấy việc này đâu.”

Tần Lâm hừ lạnh: “Không biết thì học, cô sinh ra đã biết chắc?”

Tôi đè con heo, mặt đầy mù mờ: “Tổng giám đốc Tần, anh yêu cầu cao với bố nó thế luôn à?”

Tôi vừa dứt lời, từ trại nuôi bước ra là Lâm Dục, vừa đi vừa nói: “Tiểu Ngư, hệ thống tương tác lắp xong rồi, video hướng dẫn tôi gửi cho em rồi đó.”

Lâm Dục nhìn Tần Lâm đang đè heo, ngạc nhiên kêu lên: “Tổng giám đốc Tần?”

Tôi nhìn gương mặt Tần Lâm đen như đáy nồi mà run bắn, đang định mở miệng giải thích rằng chỉ vì hôm đó ở bữa tiệc tôi kết bạn wechat với Lâm Dục là để hỏi thêm kiến thức, thật sự không có ý cướp người của Tần Lâm.

Nhưng khóe miệng Tần Lâm cười như băng đọng: “Hay lắm, hay lắm, hóa ra bố của đứa nhỏ lại là người do tôi giới thiệu?”

“Tôi bảo cô tìm anh ta để hiểu thêm kiến thức ngành, không phải để tôi làm bà mối cho hai người!”

8

Đúng vào lúc bối rối không tả nổi, trưởng thôn – người xem kịch nãy giờ – cuối cùng cũng mở miệng:

“Lãnh đạo, mình còn thị sát nữa không?”

Mười phút sau, buổi thị sát kết thúc, vì con heo nhà tôi quá khỏe, húc ngã luôn Tần Lâm.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đưa Tần Lâm về nhà tắm rửa.

Mà đúng lúc ấy lại đụng phải ba mẹ tôi vừa đi dạo phố về.

Mẹ tôi nghe Tần Lâm là sếp cũ của tôi, nhất quyết giữ anh lại ăn cơm.

Ba tôi vừa nghe Tần Lâm là đại diện doanh nghiệp hỗ trợ cho nhà tôi, lập tức đổi sắc mặt, nói phải mổ một con heo ăn mừng.

Chớp mắt, sân nhà tôi ngoài tiếng heo kêu còn có tiếng cười hào sảng của bà tôi không gắn răng giả.

Giữa mùi thơm nức sân, Tần Lâm nâng ly liên tục đứng dậy chúc rượu.

Anh nói với nhị thúc tôi rằng thấy ấm lòng, nói với cậu tôi rằng gia đình tôi thật ấm áp.

Tôi không nhịn được lẩm bẩm, anh thì ấm lòng đấy, nhưng lòng heo thì lạnh lẽo.

Ba tôi lắc lư gắp đồ ăn cho Tần Lâm miệng lẩm bẩm lòng heo lạnh thì không ngon.

Uống được ba lượt, bà tôi cùng bà ngoại dúi cho Tần Lâm phong bì đỏ, tôi mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Tần Lâm hơi chếnh choáng lại nhét phong bì vào tay tôi, tiếng hò reo khắp sân càng làm mọi thứ sai quá sai.

Tần Lâm cúi đầu ghé sát tôi, hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi:

“Lúc Lâm Dục tới, ba em có mổ heo cho anh ta không?”

“Chú thím, cậu mợ em có đến không?”

“Anh ta có nhận được lì xì không?”

Tôi lắc đầu, “Nhưng lúc Lâm Dục đến có mang chút quà cho heo.”

Lâm Dục bảo để kỷ niệm nhà tôi chuyển đổi mô hình, còn mua cả dây nơ cột vào đuôi heo.

Tần Lâm tức tối: “Anh ta chu đáo thế cơ à?”

Tôi cạn lời nhìn Tần Lâm chu đáo thì có ích gì chứ.

Heo chẳng phải cũng bị anh ăn rồi sao?

Tôi tháo cái dây nơ trên đuôi heo buộc vào cổ tay Tần Lâm:

“Lấy hoa cúng Phật.”

“Cảm ơn anh là doanh nghiệp công nghệ đầu tiên hỗ trợ làng tôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)