Chương 9 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng
Kiến Vàng, Sâu Xanh lẫn bác Ốc Sên mau mắn bám theo đàn Ong đến bệnh viện.
Vì bác Ốc Sên bò khá chậm nên Kiến Vàng tranh thủ len lỏi qua các gốc cỏ, bụi rậm để bắt kịp họ, còn Sâu Xanh thì lâu lâu mới nhích vài cái chân lên, cốt yếu là đợi chờ bác.
Sau khi đã biết nơi đàn Ong tụ tập, Kiến Vàng mới quay trở lại và dẫn cả hai đến bệnh viện được làm bằng những lá cỏ dài đan ngang đan dọc theo các thân cỏ ống tạo thành các phòng bệnh lớn có, nhỏ có.
- Chào mừng cả ba đến với bệnh viện của Cánh Đồng Xanh. À không, dường như không thể nói là chào mừng được nhưng vì đang đón khách nên bác buộc phải cười.
Nói rồi, bác sĩ Ong đáp xuống và ra hiệu bảo tất cả hãy đi theo mình đến căn phòng trống, nơi được sắp xếp dành cho khách qua đêm.
Kiến Vàng vừa bước vừa đảo mắt nhìn một vòng những chỗ mà nó lướt qua. Hầu như các phòng đều chật cứng bệnh nhân.
Nào là Chuồn Chuồn, Sâu, Cào Cào, Bọ Rùa, Ong. Còn có cả chú Cắc Ké màu cam một mình nằm một phòng to bằng hai phòng thường gộp lại.
Dưới thân chú ấy trải ngót ngét mười chiếc lá cỏ làm chiếu, thay vì những bệnh nhân khác chỉ nằm mỗi một lá.
Vì tất cả đều bước chậm nhất có thể để đợi bác Ốc Sên nên Sâu Xanh không vội mà nán lại, lồi mắt quan sát chú Cắc Ké đang dần đổi sang màu xanh khi phát hiện có kẻ nhìn trộm mình.
Trong khi Sâu Xanh đang vui sướng nhìn Cắc Ké thay màu thì chú ấy nghiến răng kèn kẹt vì giận.
Tiếng động ấy lọt vào tai bác sĩ Ong khiến bác phải quay đầu nhìn.
- Ôi, ôi, không, đừng nhìn và đi nhanh thôi nào.
Vừa nói, bác sĩ Ong vừa tóm lấy Sâu Xanh kéo đi.
Khi đến chỗ Kiến Vàng cùng bác Ốc Sên, bác sĩ Ong mới ôn tồn giải thích cho cả ba hiểu rằng trên Cánh Đồng Xanh này, Cắc Ké là kẻ nổi tiếng nhất, giàu nhất và cũng là kẻ khó tính cùng chảnh chọe nhất.
- Cắc Ké có thể đổi thành nhiều màu khi ở trên nhiều thứ khác màu nhau. Nói chung là chú ấy có phép biến màu nên vẫn thường tổ chức các buổi biểu diễn và thu được khá nhiều mật ong.
Trong khi bác sĩ Ong giải thích và ngay cả khi ông ấy đã giải thích xong thì Kiến Vàng, Sâu Xanh lẫn bác Ốc Sên đều vẫn chưa nắm được cốt lõi chính là gì cả, cứ mơ mơ màng màng.
Cả ba đều cho rằng Cắc Ké có nhiều mật ong thì liên quan gì đến việc họ phải sợ chú ấy chứ, trong khi chú ấy còn đang ho sù sụ, nhấc chân không nổi thế kia.
- Chú ấy nhập viện lâu chưa vậy bác? Cháu thấy chú ấy dường như bệnh khá nặng. – Kiến Vàng hỏi.
- Cũng đã hai mươi mấy hôm rồi. Chú ấy ho khoảng năm, sáu ngày. À, chính xác là bảy ngày mới chịu đến đây cầu cứu. – Bác sĩ Ong nói và tiếp tục dẫn khách về phòng.
Lúc đi ngang qua khu chứa mật ong, bác sĩ Ong liền dừng lại và chỉ cho cả ba biết đấy chính là thuốc mà ông dùng để chữa trị cho cách bệnh nhân.
Thế nhưng tình hình rất phức tạp. Có kẻ uống vô thì hết bệnh nhưng có những kẻ chuyển nặng hoặc những ca nặng từ khi mới nhập viện thì đều chết trụi cả.
- Số lượng mật ong làm ra không đủ với số bệnh nhân quá đông như thế, vậy nên khi nghe bác than thở, Cắc Ké đã ủng hộ rất nhiều mật ong mà chú ấy tích trữ từ đó đến nay cho bệnh viện.
Mãi tận lúc này, khi bác sĩ Ong đề cập đến Cắc Ké lần nữa thì cả ba mới hiểu ra cớ sự vì sao bác sĩ Ong trân trọng và không muốn chú ấy bực bội.
Trong lòng Kiến Vàng lúc này có một cảm giác xúc động đang dâng tràn. Nó không ngờ một kẻ có vẻ ngoài hung dữ kia lại biết quan tâm đến kẻ cùng cảnh ngộ mà chia sẻ những gì mình từng dày công tích cóp như vậy.
Và giờ đây, Kiến Vàng nhận ra một điều là không thể nhìn vẻ bề ngoài để phán xét bất kỳ kẻ nào cả.
Ví như Cắc Ké đây, tuy có bộ mặt hung dữ và chảnh chọe thật nhưng khi xảy ra chuyện thì lòng nhân nghĩa trong chú ấy vẫn chiến thắng.
- Vậy là cho dù đã uống rất nhiều mật ong thì chú Cắc Ké vẫn không thể khỏi bệnh ạ? – Kiến Vàng tiến lên gần bác sĩ Ong và hỏi.
- Đúng vậy, chú ấy uống quanh năm suốt tháng mà vẫn bị nhiễm bệnh cũng chỉ vì nói chuyện cùng bé con nhà cô Cào Cào và giờ bệnh của chú ấy ngày một trở nặng – Bác sĩ Ong ủ dột đáp.
- Vậy ra bệnh này lây qua đường nói chuyện ạ? – Sâu Xanh ngoác miệng hỏi.
- Đùng rồi, nhưng hãy gọi là đường hô hấp nhé, bao gồm cả thở và hắt hơi. – Bác sĩ Ong điềm đạm tiếp lời.
Đi đâu chừng mấy ngã rẽ nửa thì cả bọn dừng lại trước một căn phòng trông cũng giống phòng bệnh nhưng có điều bên trong trống trải, chưa có kẻ nào nằm.
Bác sĩ Ong đẩy chiếc lá to ọp ẹp dùng làm cửa ra và mời ba vị khách vào trú ngụ.
- Hai cháu và bác Ốc Sên ở tạm đây nhé. Bệnh viện này vừa mới gấp rút được dựng lên nên có hơi tuềnh toàng, lúc trước chỉ là một phòng khám nhỏ nhưng chắc chắn lắm.