Chương 6 - Cuộc Họp Và Những Bí Mật
“Sợ cái gì? Tài liệu mật đã có rồi, cô cũng chẳng cần đóng kịch nữa. Mau nói lời tạm biệt với Tổng Giám đốc của cô đi.”
Sắc mặt Hạ Tuyết Ninh lập tức trắng bệch, hiển nhiên không ngờ đối phương lại vạch trần cô ta thẳng thừng như vậy.
Nhưng chuyện đã đến nước này, cô ta cũng biết không thể cứu vãn, dứt khoát tháo luôn mặt nạ giả tạo.
“Tống Lập Hằng, nếu anh đã biết cả rồi, thì tôi cũng chẳng cần nói nhiều nữa. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Tập đoàn Tống Thị. Cảm ơn thời gian qua đã quan tâm!”
Câu nói cuối cùng ấy, như một cái tát nảy lửa giáng thẳng vào mặt Tống Lập Hằng.
Gương mặt Tống Lập Hằng sa sầm vì giận, nhìn hai kẻ trước mắt, anh bật cười lạnh:
“Lấy thứ của tôi rồi còn muốn dễ dàng rút lui? Các người nghĩ đẹp thật đấy!”
Lời vừa dứt, một nhóm vệ sĩ lập tức ập vào từ cửa, trực tiếp khống chế người đàn ông, giơ gậy sắt đập thẳng lên người hắn.
Tiếng xương gãy răng rắc vang vọng trong cầu thang, xen lẫn tiếng hét thảm thiết khiến ai nghe cũng rợn người.
Hạ Tuyết Ninh bị đẩy ngã xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tống Lập Hằng lia tới, toàn thân cô ta run lên, không còn để tâm đến thể diện, quỳ bò mấy bước kéo lấy ống quần anh.
“Giám đốc Tống… Em sai rồi, xin anh tha cho em lần này. Tất cả đều do anh ta ép buộc em, em không muốn phản bội anh đâu…”
Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt lấm lem nước mắt, bộ dạng tội nghiệp khiến người khác không khỏi mủi lòng.
Nếu là trước đây, có lẽ Tống Lập Hằng đã mềm lòng mà dỗ dành cô ta.
Nhưng lúc này, anh chỉ đứng yên lạnh lùng nhìn.
Thấy anh không động lòng, Hạ Tuyết Ninh dường như nghĩ ra điều gì đó, liền rón rén lại gần, dán sát vào người anh.
Chiếc đầm cúp ngực bó sát khiến từng đường cong lộ rõ theo từng cử động.
“Giám đốc Tống, anh không phải thích em sao? Em sẵn sàng ở lại bên anh… Cho em cơ hội chuộc lỗi được không?”
Tống Lập Hằng nhìn xuống gương mặt đang lấy lòng kia, chỉ thấy ghê tởm.
Anh không hiểu nổi tại sao trước đây mình lại từng nghĩ Hạ Tuyết Ninh giống với Tô Nhược Yên thuở trẻ.
Có lẽ là vì lần đầu cô ta phạm lỗi trong công việc, khóc lóc ủy khuất khiến anh nhớ đến Tô Nhược Yên năm nào — cũng từng đỏ mắt vì bị anh mắng oan chỉ vì đánh nhầm số trang.
Dù tủi thân đến tột độ, cô ấy vẫn cố gắng chịu đựng, không phản bác.
Anh vẫn nhớ rõ, hôm đó Tô Nhược Yên tìm anh, uất ức đến mức vừa khóc vừa trách anh quá tàn nhẫn.
Chính giọt nước mắt ấy đã khiến anh day dứt mãi.
Nhưng anh lại đem toàn bộ sự áy náy với Tô Nhược Yên trút lên Hạ Tuyết Ninh.
Anh ăn trưa cùng cô ta.
Tự tay làm nhẫn cho cô ta.
Dung túng cô ta mắc sai sót trong công việc.
Thậm chí vì cô ta mà hoãn cả cuộc họp quan trọng…
Cứ ngỡ như thế là đang bù đắp cho những lỗi lầm từng gây ra với Tô Nhược Yên.
Nhưng anh quên mất — người anh nợ, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ là Hạ Tuyết Ninh.
Mà là… Tô Nhược Yên.
Không hề hay biết suy nghĩ của Tống Lập Hằng, Hạ Tuyết Ninh ngỡ rằng anh đã mềm lòng.
Ánh mắt cô ta ánh lên tia đắc ý, liều lĩnh nắm tay anh, áp lên ngực mình.
“Giám đốc Tống, em thề, sau này nhất định sẽ ở bên anh thật lòng. Dù sao thì Tô Nhược Yên cũng đã rời đi, giữa chúng ta chẳng còn trở ngại gì nữa…”
Nhưng chưa kịp dứt lời, bàn tay trên ngực lập tức bị hất ra, giọng nói lạnh như băng vang lên:
“Ai nói tôi thích cô? Cô là cái thứ gì, cũng xứng để so với Diên Diên sao!?”
Mặt Hạ Tuyết Ninh đỏ bừng lên, cô ta hoảng hốt giãy dụa, cố gắng gỡ bàn tay đang siết chặt cổ mình ra.
“Thả… thả em ra… Giám đốc Tống… Em sai rồi…”
Giọng nói đứt quãng, mắt hoa dần, cơ thể co giật vì thiếu oxy.
Ngay lúc cô ta sắp nghẹt thở, Tống Lập Hằng mới lạnh mặt buông tay.
“Đưa cô ta đến đồn cảnh sát. Nhớ ‘tiếp đãi’ cẩn thận.”
Nghe đến đây, tim Hạ Tuyết Ninh như rơi xuống vực thẳm, nhưng cô ta không thể lên tiếng, chỉ biết để mặc vệ sĩ kéo ra ngoài.
Mọi người có mặt đều ngơ ngác — rõ ràng đây là tiệc chúc mừng của Hạ Tuyết Ninh cơ mà?
Vừa rồi còn được tung hô giữa ánh đèn lộng lẫy, sao bây giờ đã bị kéo đi như tội phạm, lớp trang điểm cũng nhòe nhoẹt vì nước mắt.
Chuyện này là sao chứ?
Nhưng lúc này, Tống Lập Hằng chẳng còn tâm trí nào để giải thích.
Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ — phải tìm Tô Nhược Yên, nói rõ tất cả với cô.
Chiếc xe lao vút trong màn đêm như sao băng xuyên thủng bầu trời.
Đoạn đường thường mất nửa tiếng, nay anh chỉ mất mười lăm phút để phóng về nhà.
Vừa đẩy cửa vào, anh đã không chờ được mà lên tiếng…
“Diên Diên, anh về rồi… Anh đã biết ai là nội gián rồi… Xin lỗi em, là anh khiến em phải chịu oan ức…”
Thế nhưng phòng khách trống không, chẳng có lấy một tiếng hồi đáp.
Trong lòng Tống Lập Hằng dâng lên một tia nghi hoặc.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ — mới chỉ hơn tám giờ rưỡi. Hôm nay Tô Nhược Yên đi nghỉ sớm như vậy sao?
Nhưng nghĩ lại, cô vừa bị ép rời khỏi công ty, chức vụ còn bị Hạ Tuyết Ninh thay thế, chắc chắn tâm trạng rất tồi tệ…
Nghĩ đến đây, cảm giác áy náy trong lòng Tống Lập Hằng càng thêm rõ rệt, anh vội bước nhanh về phía phòng ngủ.
Anh đẩy cửa phòng một cách nhẹ nhàng, trong đầu còn đang nghĩ phải xin lỗi thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng trước mắt…
Anh lập tức sững lại.
Tủ quần áo mở toang, chỉ còn lại đồ của anh. Bàn trang điểm trống trơn, đến cả chiếc chăn mỏng cô thường đắp cũng không còn…
Một cơn hoảng loạn chưa từng có dâng lên trong lòng Tống Lập Hằng.
Anh bước vội đến, giật mạnh ngăn kéo.
Toàn bộ thẻ ngân hàng, chứng minh thư, giấy tờ tùy thân của cô — tất cả đều biến mất.
Một ý nghĩ chợt lóe lên.
Tô Nhược Yên đã rời khỏi nhà!
Không, anh phải giải thích rõ ràng mọi chuyện! Anh phải tìm cô về!
Tống Lập Hằng lấy điện thoại trong túi, bàn tay run rẩy bấm số của Tô Nhược Yên.