Chương 12 - Cuộc Họp Và Những Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cô Tô, bây giờ bên ngoài đang mưa rất to, nhưng dưới lầu có một người đàn ông nhất định không chịu rời đi, cứ nói là muốn tìm cô. Cô có quen anh ta không?”

Tôi ngẩn người vài giây, bước đến bên cửa sổ, vén rèm lên.

Bên ngoài trời đang mưa xối xả, lờ mờ có thể thấy một bóng người đứng ở trước cổng.

Bên cạnh còn có một nhân viên mặc áo mưa.

Có lẽ vì thấy tôi kéo rèm ra, Tống Lập Hằng ngẩng đầu lên, xuyên qua màn mưa nhìn tôi chăm chú.

Có lẽ… anh ta nghĩ chỉ cần tôi nhìn thấy cảnh này sẽ mềm lòng mà tha thứ cho anh ta.

Nhưng tôi chỉ lặng lẽ buông rèm xuống lại.

“Xin lỗi, tôi không quen người đó. Phiền các anh đưa anh ta rời đi giúp, sau này đừng để anh ta vào nữa.”

Nói xong, tôi tắt đèn, chui vào chăn.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, tôi và Lâm Thanh Thạch hẹn nhau đi mua đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch.

Vì quên đặt báo thức nên khi tôi tỉnh dậy, đã gần đến giờ hẹn.

Tôi vội vàng rửa mặt, thay đồ rồi khoác túi chạy xuống lầu.

Không ngờ vừa ra đến cửa thì bị Tống Lập Hằng chặn lại.

Cả người anh ta bị cơn mưa đêm qua dầm ướt, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, quầng thâm dưới mắt rõ đến đáng sợ, giọng nói khàn khàn đến cực điểm.

“Diên Diên, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi. Anh xin lỗi, anh thật sự biết mình sai rồi, xin em hãy cho anh thêm một cơ hội, được không?”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay định kéo tay áo tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng lùi lại, tránh đi.

“Tống Lập Hằng, tôi nói lần cuối, chúng ta đã ly hôn rồi. Hơn nữa, bây giờ tôi đã có bạn trai…”

Tôi còn chưa nói dứt câu, anh ta đã đỏ bừng mắt, gào lên cắt ngang lời tôi.

“Không, Diên Diên! Anh chưa đồng ý ly hôn, vậy là không tính!”

“Anh biết anh sai rồi, anh làm em tổn thương, là lỗi của anh. Anh có thể bỏ qua chuyện giữa em và Lâm Thanh Thạch, chỉ cần em chịu quay về, cho anh một cơ hội nữa, anh hứa sẽ không bao giờ để em chịu thiệt thòi, chúng ta bắt đầu lại được không…”

Đến cuối câu, giọng anh ta run rẩy, ánh mắt chứa đầy van xin.

Còn tôi chỉ lạnh lùng bật cười.

“Tống Lập Hằng, anh lấy đâu ra tự tin thế? Anh nghĩ tôi sẽ bỏ Lâm Thanh Thạch, bỏ hết mọi tự tôn và tổn thương để quay lại với anh sao?”

Lúc đó, không xa vang lên tiếng còi xe.

Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Lâm Thanh Thạch đang ngồi trong xe, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định hướng về phía tôi.

“Tống Lập Hằng, về đi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong, tôi không buồn nhìn phản ứng đau đớn trên mặt anh ta, quay người bước về phía chiếc xe bên đường.

Vừa lên xe, trong tay tôi đã được nhét một chiếc bình giữ nhiệt.

“Anh nấu sữa bò hồng táo buổi sáng, hôm nay trời lạnh, uống một chút cho ấm người.”

Hơi ấm từ lòng bàn tay lan khắp cơ thể, tôi cúi đầu nhấp một ngụm, vị ngọt dịu lan tỏa trong miệng.

Mua sắm xong, trên đường đưa tôi về, Lâm Thanh Thạch nhận được điện thoại từ nhà.

Thấy anh cau mày, tôi không nhịn được hỏi:

“Có chuyện gì à? Anh cứ dừng xe ở ven đường đi, em có thể tự bắt taxi về.”

Lâm Thanh Thạch quay đầu nhìn tôi, như sợ tôi lo nên cố ý nói chậm, giọng nhẹ hơn:

“Bà nội anh bị ngã, hiện đang phẫu thuật ở bệnh viện. Phía trước là khu nhà của em rồi, anh đưa em đến cổng nhé. Phiền em tự mang đồ lên.”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Không sao đâu, anh đi cẩn thận, đừng vội, bà sẽ không sao đâu.”

Lâm Thanh Thạch khẽ đáp một tiếng.

Khi xe đến khu nhà, tôi kéo vali đi bộ vào, phía sau có vài cô gái đang trò chuyện.

“Cậu nghe chưa, trong khu có người đang chuẩn bị cầu hôn đó, nghe nói toàn bộ hoa đều được vận chuyển bằng máy bay!”

“Không chỉ thế đâu, chiếc nhẫn anh ta cầm là món đấu giá đỉnh cao mấy hôm trước, nghe nói giá trúng là ba mươi triệu tệ đó!”

“Không biết cô gái nào may mắn như vậy, nếu mình mà gặp được người vừa giàu vừa si tình như thế thì tốt biết mấy…”

Nghe họ nói, tôi hơi sững lại.

Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh chiếc nhẫn mà trước đây Tống Lập Hằng tự tay làm cho Hạ Tuyết Ninh.

Sau khi chúng tôi ly hôn, một người bạn chung có đến tìm tôi, ngập ngừng giải thích:

“Chiếc nhẫn hồng ngọc đó là tôi đi chọn cùng Tống Lập Hằng, mất khoảng mười triệu. Tôi cứ tưởng anh ta tặng cho cô, ai ngờ cuối cùng lại đưa cho cô ta. Xin lỗi, tôi đáng lẽ nên nói sớm với cô hơn…”

Khi ấy, đơn ly hôn đã ký xong, tôi chỉ im lặng không nói gì thêm.

Tôi kéo vali tiếp tục đi về phía trước, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ va vào ai đó.

Tôi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không để ý…”

Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, giọng tôi đột ngột nghẹn lại.

Tống Lập Hằng đang cười, trong tay ôm một bó hoa hồng thật lớn, rồi bất ngờ quỳ một gối xuống trước mặt tôi.

“Diên Diên, anh yêu em. Em lấy anh nhé?”

Những người xung quanh chưa hiểu chuyện gì, thấy vậy liền xúm lại, hò hét cổ vũ ầm ĩ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)