Chương 2 - Cuộc Họp Đầy Nỗi Lo
2
Tôi không để họ nói thêm, dứt khoát cúp máy.
Điều hòa trong phòng thổi gió lạnh, nhưng trong lòng tôi như có ngọn lửa không chỗ phát tiết.
Không ngoài dự đoán, cuộc hợp tác lần này tan vỡ. Cả công ty ai nấy đều khó coi.
“Tiểu Giang, lần này thật sự lỗi ở cậu. Biết rõ dự án này quan trọng, sao còn nghe điện thoại đúng lúc then chốt?”
“Cậu không thấy sắc mặt của Vương tổng vừa rồi khó coi thế nào à?”
“Cậu không cố gắng thì thôi, đừng kéo cả công ty xuống nước chứ!”
Ông chủ biết chuyện, còn đặc biệt gọi tôi đến an ủi:
“Tiểu Giang, cậu là nhân tố quan trọng của công ty, tôi vẫn rất coi trọng cậu. Việc này đừng tự trách quá nhiều…”
Tôi gật đầu:
“Xin sếp yên tâm, tôi sẽ đến gặp Vương tổng xin lỗi, tuyệt đối không để ảnh hưởng hợp tác.”
Sếp chỉ phẩy tay:
“Cậu cứ về xử lý chuyện nhà trước đã. Chuyện này, tạm thời giao cho Tiểu Trần tiếp nhận.”
Tim tôi lạnh đi.
Điều đó đồng nghĩa nửa năm trời tôi dốc sức cho dự án này đều đổ sông đổ biển. Và cũng đồng nghĩa cơ hội thăng chức tăng lương mà tôi mong ngóng bấy lâu đã tan thành mây khói.
Dù rõ ràng tôi sai, nhưng vẫn muốn cố gắng níu giữ.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi lại reo lên.
Sếp liếc tôi một cái. Tôi cười khổ, đành ra ngoài nghe máy.
Là chủ nhà gọi tới:
“Tiểu Giang à, ba mẹ cậu vừa tới tìm. Họ bảo không có chìa khóa, không chịu vào nhà, giờ đang ngồi ngay cổng khu chung cư, nói đợi cậu về. Người ra người vào đông lắm, ai cũng nhìn, ảnh hưởng không hay.”
Trước mắt tôi tối sầm, lập tức lao xuống đường bắt xe về nhà.
Trên đường, tay tôi run không ngừng.
Tôi biết thừa sẽ có ngày này, nên mới không dám đưa chìa khóa nhà cho họ.
Lần trước tôi đi công tác một tuần, họ qua “giữ nhà” hộ. Để tiết kiệm điện, họ rút luôn phích cắm tủ lạnh.
Khi tôi về, cả căn hộ ngập mùi hôi thối, thức ăn trong tủ toàn bộ mốc xanh bốc mùi nồng nặc.
Tôi chất vấn, mẹ lại nói hùng hồn:
“Con không ở nhà, bật tủ lạnh làm gì? Lãng phí điện! Mấy thứ đó hỏng gì đâu, rửa qua là ăn tiếp được.”
Nhưng số thực phẩm đắt tiền bị hỏng đâu thể so với vài chục tiền điện kia.
Kể từ đó, tôi không bao giờ dám để họ tùy tiện ra vào không gian riêng của mình nữa.
Xe vừa dừng, từ xa tôi đã thấy hai bóng dáng quen thuộc ngồi lì trước chòi bảo vệ, bộ dạng nhất quyết không chịu rời đi.
Vừa nhìn thấy tôi, họ chẳng hề vui mừng, chỉ đầy trách móc:
“Sao đến muộn vậy? Biết chúng tôi đợi bao lâu không?”
“Đã nói bao lần đưa chìa khóa cho chúng tôi, mà không đưa! Giờ thì mất mặt chưa?”
Tôi mặc kệ để họ kéo đi. Nhìn cảnh họ mang về từng thùng giấy, chai lọ, báo cũ nhặt trong khu, chất đống vào căn hộ mà tôi cẩn thận bày trí, cảm giác nghẹt thở ập đến.
“Ba, mẹ… hay con đặt khách sạn cho hai người nhé? Nhà con chỉ có một phòng, cũng chẳng có chỗ ngủ đâu…”
“Ý mày là gì? Bây giờ mày chê tao với ba mày mất mặt rồi đúng không?”
Mẹ tôi lập tức gào lên:
“Hồi nhỏ tao vất vả nuôi mày, giờ tao già rồi thì mày khinh thường hả?”
Tôi mệt rã rời.
Chỉ trong mấy ngày, căn nhà biến thành bãi phế liệu, hôi thối nồng nặc, gián bò khắp nơi.
Chưa được ba ngày, chủ nhà đã đuổi thẳng.
“Đi thì đi! Cái nhà này cũng chẳng có tình người, tiền thuê thì đắt, tao cũng chả muốn ở!”
Hôm đó tan làm, mẹ lại nắm tay tôi với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Tôi thậm chí nghi ngờ, tất cả là bà cố ý.
Quả nhiên, bà hồ hởi khoe:
“Đồ đạc của mày nhiều thế, dọn đi cũng phiền. Tao tiện ra chợ đồ cũ bán hết mấy cái máy tính rồi, được một trăm tám chục tệ, cũng đỡ phần nào chi tiêu trong nhà.”
Máy tính đó chứa toàn bộ tài liệu, kinh nghiệm dự án mà tôi tích lũy suốt nhiều năm.
Máu trong người tôi sôi lên:
“Mẹ! Ai cho mẹ tự tiện động vào đồ của con?”
Mẹ bị giọng tôi dọa, nhưng lại bĩu môi khó chịu:
“Không phải tao vì tốt cho mày sao? Giúp mày tiết kiệm tiền. Con cái gì mà chẳng biết điều.”
Tôi nghiến răng:
“Mẹ có biết trong máy tính con lưu gì không? Đó là toàn bộ kinh nghiệm dự án, chứng cứ năng lực, quý hơn cả tiền! Sau này con cần để thăng chức, nhảy việc. Giờ mẹ bán đi rồi, mẹ bảo con còn đường nào nữa?”
Tôi đau khổ ngồi sụp xuống.
Mẹ chẳng những không hối hận, còn cho rằng tôi không nghe lời. Bà nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi:
“Đồ con trời đánh! Cánh cứng cáp rồi, dám to tiếng với tao à?”
“Tao nuôi mày khổ sở đến lớn, giờ tao đụng đồ của mày thì đã sao? Mấy đồng mày kiếm được chẳng phải đều từ tiền tao với ba mày cho mày ăn học mà có sao?”