Chương 12 - Cuộc Hôn Nhân Tính Toán

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tuần trước, Tiểu Nhã nói với tôi:

“Nghe nói Hà Kiến Quốc đang hẹn hò với người mới rồi.”

“Người thế nào?”

“Nghe bảo là đồng nghiệp, làm tài chính.”

“Tốt quá rồi.”

“Cậu không thấy khó chịu à?”

“Vì sao phải khó chịu?” Tôi cười, “Tớ còn mong anh ta sớm tìm được người khác ấy chứ.”

“Cậu bây giờ tâm lý tốt thật đấy.”

“Vì tớ biết, cuộc sống hiện tại là điều tớ mong muốn.”

Tiểu Nhã gật đầu: “Vậy còn cậu, có nghĩ đến chuyện tìm người mới không?”

“Tạm thời chưa tính.”

“Sao vậy?”

“Vì bây giờ tớ sống rất ổn. Một mình nuôi con, làm việc, tận hưởng cuộc sống.”

“Vậy còn sau này?”

“Sau này thì để sau này tính.” Tôi nói, “Nếu gặp đúng người, tớ sẽ không từ chối. Nhưng nếu không gặp, thì cũng chẳng sao.”

“Thái độ này mới tuyệt.”

Chiều thứ Sáu, tôi đang họp thì điện thoại rung lên.

Là một số lạ nhắn đến.

“Chúng ta có thể…”

Tôi liếc nhìn, nhưng không mở ra.

Họp xong, tôi quay lại văn phòng, cầm điện thoại lên.

Tin nhắn đó vẫn còn.

Tôi do dự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn không mở.

Tôi xóa thẳng.

Cho dù Hà Kiến Quốc định nói gì, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Chúng tôi đã là hai người của hai thế giới khác nhau.

Tan làm, tôi đi đón con ở trường mẫu giáo.

“Mẹ ơi!”

“Bé cưng, hôm nay có vui không?”

“Vui ơi là vui! Cô giáo khen con đó!”

“Giỏi quá! Vậy hôm nay con muốn ăn gì nào?”

“Lẩu!”

“Được, vậy mẹ con mình đi ăn lẩu nhé.”

Tôi nắm tay con, cùng bước đi trên phố.

Hoàng hôn rất đẹp, ánh nắng kéo bóng hai mẹ con dài thật dài.

Con trai bỗng hỏi: “Mẹ ơi, khi nào ba tới đón con?”

“Ngày mai.”

“Ờ.”

Nó không hỏi thêm, tiếp tục ríu rít kể chuyện ở trường mẫu giáo.

Tôi nhìn con, trong lòng trào dâng một cảm giác gọi là hạnh phúc.

Chính là cuộc sống này tôi muốn.

Giản đơn, đủ đầy, tự do.

Không còn lo sợ có người ghi chép từng khoản tôi tiêu.

Không còn lo sợ có người coi sự hy sinh của tôi là điều hiển nhiên.

Không còn lo sợ có người đăng bảng kê 180.000 vào nhóm gia đình.

Tối đó, sau khi dỗ con ngủ, tôi ngồi trên sofa, mở điện thoại.

Trong vòng bạn bè, Tiểu Nhã vừa đăng một dòng trạng thái:

“Gặp Lâm Vũ hôm nay, cảm thấy cô ấy ngày càng xinh đẹp.”

Bên dưới là cả rổ lượt thích.

Tôi mỉm cười, cũng nhấn một cái like.

Điện thoại lại rung.

Vẫn là số lạ đó.

Lần này là một cuộc gọi.

Tôi nhìn thoáng qua không nghe máy.

Tắt điện thoại, tôi bước đến bên cửa sổ.

Cảnh đêm ngoài kia thật đẹp.

Đêm Bắc Kinh, đèn đuốc rực rỡ.

Tôi chợt nhớ về hai năm trước, cũng một đêm như thế này.

Tôi ngồi đâu đó giữa thành phố rộng lớn này, chỉ vì một cái bảng kê 180.000 mà đau đầu, tủi thân, ấm ức.

Còn bây giờ, tôi đứng ở đây, nhìn về thành phố.

Tôi bỗng thấy — mọi thứ đều đáng giá.

Ly hôn, là quyết định đúng đắn nhất tôi từng làm trong hai năm qua.

Nó khiến tôi mất đi một người chồng không yêu mình.

Nhưng nó giúp tôi tìm lại chính mình.

Và điều đó, còn quý giá hơn bất cứ thứ gì.

Tôi quay lại phòng ngủ.

Con trai đã ngủ rất say.

Tôi đắp lại chăn cho con, nhẹ nhàng hôn lên trán nó một cái.

Bé con à, mẹ sẽ luôn ở bên con.

Chỉ hai mẹ con mình thôi, vẫn có thể sống thật tốt.

Tôi tắt đèn, nằm xuống giường.

Trước khi nhắm mắt, tôi nhớ tới dòng tin nhắn mà Hà Kiến Quốc gửi trong hôm nay:

“Chúng ta có thể…”

Có thể cái gì?

Tái hợp?

Làm lại từ đầu?

Dù là gì đi nữa, thì câu trả lời của tôi vẫn là:

Không thể.

Vì, bảng kê — tôi đã xem.

Đơn ly hôn — chính tay anh ký.

HẾT

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)