Chương 6 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại Kỳ Lạ
Sau khi xe chạy, ông lén nhìn mẹ qua gương chiếu hậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được:
“Vợ ơi, chiều nay em ăn cơm với ai thế?”
Mẹ đang lướt điện thoại:
“Khách hàng.”
“Nam hay nữ?”
“Quan trọng lắm sao?”
“Dĩ nhiên là quan trọng!” Bố cao giọng, rồi vội vàng hạ thấp:
“Anh chỉ là… quan tâm em thôi mà. Em biết đấy, gần đây có người đang để ý vợ anh…”
Tôi thò đầu ra từ giữa hai ghế:
“Bố ơi, chiều nay bố làm gì ở nhà thế?”
Mắt ông hơi né tránh:
“…Nghiên cứu công thức nấu ăn.”
“Ra được món gì chưa?”
“Cái đó à…” Ông hắng giọng, có chút đắc ý:
“Bố nghiên cứu ra mấy món mới rồi: hẹ xào bông cải xanh cà chua hầm chuối tiêu, còn đặc biệt nhất là — canh ngọc bích trân châu hỗn độn!”
“Bộp” — điện thoại mẹ trượt khỏi tay rơi xuống.
Nhưng mẹ không nhặt lên, như bị đóng đinh, không nhúc nhích.
Tôi đè nén tiếng hét trong lòng, rón rén hỏi:
“Canh ngọc bích trân châu hỗn độn là món gì vậy ạ?”
Bố đắc ý:
“Là nấu nước cá đến khi ra nước trắng đục, sau đó bỏ viên trân châu, hoành thánh, bánh gạo, sủi cảo vào nấu chung.”
Tôi chầm chậm quay đầu về phía mẹ.
Mẹ tôi đờ đẫn, mắt nhìn xa xăm, khóe miệng giật giật.
Bố không phải đang phát điên, mà là đang trả thù xã hội thì có.
“A Trì.” Mẹ cúi người nhặt điện thoại, dịu dàng gọi.
Bố mặt ửng hồng, giọng véo von:
“Có gì đó hả vợ ơi?”
“Về sau, những ‘dự án sáng tạo’ trong bếp phải trình báo cáo khả thi cho em và Chiêu Chiêu trước.”
Tôi ngồi phía sau gật đầu như gà mổ thóc.
Bố bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý:
“Biết rồi mà…”
11
Về đến nhà, mẹ thay giày ở cửa, động tác chậm hơn thường ngày.
Bố ném chìa khóa xe vào khay sứ, vang lên tiếng “keng” giòn tan, còn bản thân thì y như một con công xòe đuôi vừa cầu hôn thành công, bước vào bếp pha nước cho cả nhà.
Tôi kéo áo mẹ, thì thầm:
“Mẹ ơi, báo cáo khả thi… thật sự có tác dụng à?”
Mẹ cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia cười mơ hồ, cũng nhỏ giọng đáp:
“Kế hoãn binh thôi. Ít nhất cũng khiến bố con bận suy nghĩ định dạng báo cáo.”
Quả nhiên, lúc bố bưng cốc nước ra, mày nhíu lại, trông như đang nghĩ về một vấn đề đau đầu cấp thế kỷ.
“Vợ ơi,” ông lại gần mẹ đang xem email, “báo cáo khả thi… phải viết sao? Có mẫu không? Cần phân tích dữ liệu không? Ví dụ như tỉ lệ chua ngọt tối ưu trong cà chua hầm chuối?”
Mẹ không ngẩng đầu:
“Tự nghĩ đi.”
Bố ỉu xìu, lê dép tới chỗ tôi, ngồi xổm xuống, mắt đào hoa ngập tràn cầu xin:
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu ngoan, giúp bố đi mà…”
Tôi nghiêm túc lắc đầu, hai tay sau lưng đi mất:
“Bố à, mình phải tôn trọng quy trình. Mẹ nói rồi, đổi mới phải có quy chuẩn.”
Bố rên rỉ một tiếng, ngã vật ra ghế sofa.
Tối hôm đó, cuối cùng bố cũng không dám mang “dự án sáng tạo” ra bàn ăn.
Chỉ thành thật làm thịt xào chua ngọt, rau xào, canh trứng rong biển.
Trước khi ngủ, tôi ôm sách truyện chui vào phòng bố mẹ — quy tắc bất thành văn của nhà tôi là, cuối tuần tôi được chọn ngủ chung với họ.
Bố đã thay đồ ngủ lụa, nằm tựa đầu giường xem… công thức nấu ăn?
Tôi liếc nhìn, hình như là “Nhập môn ẩm thực phân tử”.
Mẹ ngồi phía bên kia, laptop đặt trên đầu gối, ánh sáng hắt lên khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh của bà.
“Mẹ ơi, kể chuyện đi.” Tôi chui vào giữa.
Mẹ đóng máy tính lại, nhận lấy sách truyện.
Bố cũng lập tức đặt iPad xuống, duỗi tay ôm chặt cả hai mẹ con, cằm đặt lên đầu mẹ như một con gấu túi cỡ lớn.
Đang kể được nửa truyện điện thoại mẹ rung lên.
Mẹ liếc nhìn rồi làm lơ.
Bố lập tức như chó săn đánh hơi được mùi:
“Ai đấy? Muộn vậy còn nhắn tin?”
“Công việc.” Mẹ đáp gọn, tiếp tục kể truyện.
“Ờ.” Bố lại rúc về chỗ cũ, nhưng tay siết chặt vòng ôm hơn.
Tôi hiểu rất rõ.
Tên Hứa Dục đó, chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ cuộc.
Chiều nay mẹ dằn mặt hắn thật rồi, nhưng chó cùng rứt giậu, ai biết hắn sẽ giở trò gì?
Quả nhiên, sáng hôm sau lúc ăn sáng, điện thoại mẹ reo không ngừng.
Mẹ đọc vài tin, sắc mặt trầm xuống.
Bố đang bóc trứng luộc cho tôi, thấy vậy liền hỏi:
“Sao thế? Gặp khó khăn gì à?”
Mẹ xoa trán, đưa điện thoại cho ông xem.
Là loạt tin tức giải trí.
“Chấn động! Nữ tổng tài nhà họ Khâu hẹn gặp tình cũ, có dấu hiệu gương vỡ lại lành?”
“Diễn biến mới vụ thiếu gia thật – giả nhà họ Giang: Thiếu gia thật gặp riêng Khâu Cửu Chiêu tại nhà hàng, nghi ngờ tái hợp.”
Hình là cảnh mẹ và Hứa Dục đứng trước cửa nhà hàng hôm qua.
Hắn đứng nghiêng, góc chụp cực kỳ khéo, tạo cảm giác như đang nhìn mẹ đầy sâu lắng.
Tôi bị mẹ nắm tay, trong hình chỉ lộ nửa bóng lưng.
“Bộp” — quả trứng rơi khỏi tay bố, lăn xuống đĩa.
Ông nhìn chằm chằm màn hình, nụ cười thường ngày dần rút sạch, khóe miệng thẳng đơ, ánh mắt lạnh đi đến đáng sợ.
Tôi căng thẳng trong lòng.
Toi rồi, lần này bố giận thật rồi.
“Em hôm qua dẫn Chiêu Chiêu đi ăn với hắn ta?”
“Chỉ là muốn cảnh cáo hắn đừng gây chuyện.”
Tiện thể trốn khỏi bữa ăn kinh dị của anh đấy.
Mẹ mở ghi âm hôm qua ra cho bố nghe toàn bộ.
Gương mặt bố lại rạng rỡ như mùa xuân trở lại.
“Vợ ơi~” Ông lập tức dính chặt lên người mẹ, giọng dính như keo, hào hứng lạ thường:
“Anh biết mà, em sớm đã nhìn thấu bộ mặt giả tạo đó! Vợ anh đúng là thông minh tuyệt đỉnh xinh đẹp như hoa!”
“Em nhìn xem, hắn không làm ăn cho ra hồn, toàn chơi trò bẩn để giành sự chú ý! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Khác với anh này,” ông vểnh đuôi như mèo:
“Anh chỉ biết nấu ‘canh ngọc bích trân châu hỗn độn’ để dùng chân tình cảm hóa em, tuyệt đối không chơi trò dơ bẩn đó.”
Mẹ ấn chặt huyệt thái dương đang giật thình thịch:
“Trọng điểm là cái này à?”
Bố ngơ ngác:
“Không phải thì là gì?”
Ông vỗ bàn cái “bộp”:
“A, anh hiểu rồi! Hắn muốn cướp em với Chiêu Chiêu!”
Mẹ: “…”
Tôi nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, phồng má nói:
“Hứa Dục e là không dám phát mấy bài đó, chắc có kẻ khác giở trò đúng không mẹ?”
Mẹ gật đầu khen:
“Chiêu Chiêu thông minh quá.”
“Vậy thì…” Bố ngượng ngùng gãi mũi:
“Có thể là người nhà họ Giang làm không?”
“Không giống lắm, làm vậy chẳng có lợi gì cho họ.” Mẹ nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên cau mày, lẩm bẩm:
“Lẽ nào là… bọn họ?”
“Ai thế mẹ?” Tôi vội ghé lại gần.
“Không ai cả,” mẹ lấy khăn giấy lau miệng cho tôi, “ăn xong rồi thì để bố đưa con đến trường, chuyện người lớn không cần lo, mẹ sẽ xử lý.”