Chương 4 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại Kỳ Lạ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Gương mặt mẹ nghiêm lại, ánh mắt sắc bén:

“Sau này đừng rảnh rỗi chạy đến chỗ tôi gây chuyện nữa. Hai người còn tưởng tôi là con bé mặc cho các người sai khiến à? Cút ngay đi, nếu không tôi gọi người lôi hai người ra ngoài, đến lúc đó ra đường nhớ đeo thêm mấy lớp khẩu trang.”

Hai người họ nghiến răng trừng mắt nhìn mẹ.

Mẹ cũng không hề nhượng bộ, hất cằm về phía cửa:

“Còn không cút.”

Sau khi họ đi, mẹ đứng bên cửa sổ gọi một cuộc điện thoại, giọng rất nhỏ, tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy hình như là đang dặn người ta điều tra thứ gì đó.

7

Chưa được mấy phút, cửa lại bị gõ.

Mẹ “bốp” một tiếng gập tập tài liệu lại, cáu kỉnh quát:

“Vào đi!”

Người ngoài cửa đẩy cửa rất cẩn thận.

“Tiểu Chiêu, là anh.”

Hứa Dục bước vào.

Mẹ hơi ngạc nhiên, nhấc cằm hỏi:

“Anh đến làm gì?”

Anh ta đặt một cái túi lên bàn làm việc của mẹ, đẩy về phía trước:

“Em mở ra xem thử đi.”

Trong túi là một chiếc hộp vuông được gói rất tinh xảo.

Bên trong hộp là một chiếc khăn quàng cổ.

Mẹ nhíu mày, không hiểu ra sao.

“Tiểu Chiêu, em còn nhớ không, mười năm trước sinh nhật em, em từng nói muốn có một chiếc khăn do người yêu tự tay đan. Nhưng lúc đó anh quá bận, không có thời gian. Vì chuyện này mà em đã cãi nhau dữ dội với anh, còn đề nghị chia tay.”

Nói đến đây, Hứa Dục dừng lại một chút, thần sắc ảm đạm:

“Chiếc khăn này là do anh tự tay đan, nhưng vẫn luôn không có cơ hội tặng. Em nhận lấy đi, coi như là lời xin lỗi muộn màng của anh, được không?”

“Xin lỗi?”

Mẹ tôi nhíu mày, lén lật một cái liếc mắt:

“Được, tôi biết rồi, anh ra ngoài đi.”

Hứa Dục không ngờ mẹ lại tiễn khách nhanh như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng, đứng sững tại chỗ.

“Anh còn chuyện gì nữa sao?”

Hứa Dục mím môi:

“Tiểu Chiêu, anh có thể mời em ăn một bữa cơm không? Lúc trước khi chúng ta yêu nhau, anh… không có tiền, chưa từng mời em ăn một bữa ra hồn. Bây giờ em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không?”

Mẹ nhìn đồng hồ:

“Được.”

Khóe mắt Hứa Dục cong lên.

Anh ta không đẹp tinh xảo như bố tôi, lúc cười cũng không rực rỡ bằng, nhưng giữa hàng mày ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng triền miên.

Bảo sao hồi đó lại mê được mẹ tôi.

Mẹ khoác áo ngoài, gọi tôi:

“Chiêu Chiêu, con đói không?”

Tôi chạy tới bên mẹ, cười ngọt ngào làm nũng:

“Đói ạ~”

Mẹ véo má tôi:

“Đi thôi, hôm nay có người mời ăn.”

Hứa Dục không ngờ mẹ lại dẫn theo tôi, nụ cười nhạt đi đôi chút:

“Tiểu Chiêu, ăn cơm mà mang theo trẻ con… không tiện lắm đâu?”

“Có gì mà không tiện. Anh chẳng phải có tiền rồi sao? Mời thêm con gái tôi một người mà cũng tiếc à?”

“Không phải…”

Hứa Dục nhanh chóng treo lại nụ cười:

“Đi thôi.”

Anh ta mở cửa ghế phụ lái, làm động tác mời mẹ.

Mẹ chẳng thèm để ý, kéo tôi ngồi xuống ghế sau.

Hứa Dục lúng túng đóng cửa lại.

Trên đường đi, tôi thấy màn hình điện thoại của mẹ sáng lên.

Bố đang điên cuồng gửi tin nhắn cho mẹ.

Một loạt sticker đòi ôm ôm và trái tim.

Mẹ gửi cho bố một địa chỉ:

“Một tiếng nữa đến đây đón em và Chiêu Chiêu.”

Xe của Hứa Dục dừng trước cửa một nhà hàng Tây.

“Tiểu Chiêu, nhà hàng này mở nhiều năm rồi, danh tiếng rất tốt.”

Mẹ liếc nhìn bảng hiệu:

“Chiêu Chiêu không thích đồ Tây, đổi chỗ khác.”

Hứa Dục có vẻ khó xử, đuôi mắt hơi rũ xuống, trông vừa đáng thương vừa thất vọng:

“Nhưng mà… đây là nơi anh tìm rất lâu mới chọn được…”

Mẹ không hề dao động, dứt khoát nói:

“Chạy thẳng lên phía trước, có một nhà hàng Trung Quốc, đến đó ăn.”

“…Được thôi.”

Hứa Dục khởi động xe lại.

Tôi lén lè lưỡi.

Chiêu này bố tôi dùng không biết bao nhiêu lần rồi, mẹ tôi sớm đã miễn dịch.

Hơn nữa bố tôi dùng còn câu người hơn anh ta nhiều.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, Hứa Dục lén lút cầm điện thoại gửi một tin nhắn.

Tôi thấy khóe miệng mẹ khẽ cong lên, như thể đang cười nhạo điều gì đó.

8

Vừa bước vào quán, mẹ tôi hỏi:

“Còn phòng riêng không?”

“Có ạ, thưa quý cô.” Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp.

“Hứa Dục, chúng ta đừng vào phòng riêng nữa nhé? Em nhớ trước đây em thích ăn ở nơi náo nhiệt mà?”

“Đó là vì trước đây anh không có tiền để đưa em đến nơi có phòng riêng. Mỗi lần em định trả tiền anh lại khó chịu, thấy mất mặt.”

Nhân viên phục vụ cố gắng không để khóe miệng mình cong lên.

Mặt Hứa Dục đen như đáy nồi.

“Anh rốt cuộc có muốn ăn không đấy?” Mẹ tôi hơi bực.

Hứa Dục đành thỏa hiệp:

“…Vào phòng riêng vậy.”

Mẹ đưa thực đơn cho tôi:

“Chiêu Chiêu xem đi, thích ăn gì thì gọi.”

“Dạ.” Tôi cười tít mắt, gọi một lèo mười món toàn dầu mỡ và cay xé lưỡi — mấy món mà bố chẳng bao giờ cho tôi ăn.

Khóe miệng Hứa Dục giật giật.

Anh ta không gọi thêm món nào, đưa thực đơn lại cho nhân viên:

“Chừng đó thôi.”

Khi nhân viên rời đi, anh ta khẽ thở dài đầy cảm khái:

“Tiểu Chiêu, em thay đổi nhiều thật.”

Dưới gầm bàn, mẹ lặng lẽ mở ghi âm trên điện thoại.

“Sao lại nói vậy?”

Hứa Dục dịu dàng sâu lắng, gợi lại quá khứ ngọt ngào:

“Anh nhớ trước kia em ăn uống rất thanh đạm, chưa từng ăn cay.”

“Đó là vì anh không ăn được cay, nên em nhịn theo anh. Thật ra mỗi ngày về em đều ăn thêm hai gói mì cay.”

Hứa Dục sững người, trong mắt ánh lên vẻ xúc động:

“Tiểu Chiêu, anh… anh không biết… em vì anh mà chịu nhiều uất ức như vậy… anh…”

“Chú ơi,” tôi khoanh tay chỉ trỏ vào anh ta, “chú diễn không đạt đâu, mắt phải hơi lim dim một chút, nước mắt mới tròn, trông đen và long lanh, lúc rơi xuống thì giống như chuỗi ngọc đứt dây ấy, người ta mới thấy thương được.”

“Cháu… cháu nói gì cơ?” Sự xúc động trong mắt Hứa Dục lập tức biến mất, trông đờ đẫn.

Mẹ tôi giơ ngón tay gõ nhẹ lên trán tôi:

“Nói linh tinh gì đấy? Học ở đâu ra mấy trò đó?”

“Là bố chứ ai!” Tôi chu môi phản đối, “Mỗi lần bố làm vậy, mẹ đều dỗ bố, mua đồng hồ, mua xe, còn mua một đống quần áo với phụ kiện.”

Hứa Dục như bị sét đánh, miệng há ra nhưng chẳng thốt nổi lời.

Mẹ tôi khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút, miễn cưỡng gật đầu thừa nhận:

“Nghe cũng có lý thật.”

Tôi lập tức vui vẻ:

“Chú à, chú nên soi gương luyện thêm đi. Nhưng kiểu diễn này không hợp với chú lắm, chú nên đổi kiểu khác. Bố cháu làm giỏi hơn chú nhiều.”

Mẹ tôi không nhịn được bật cười, nhẹ vỗ vào tôi:

“Con bé tinh quái, ăn đi.”

Phải một lúc sau, Hứa Dục mới hoàn hồn lại.

Do dự hồi lâu, anh ta mới gắp một món trông không cay lắm, rồi vội cầm cốc trà tu ừng ực mấy ngụm.

Tôi thấy mẹ vừa ăn vừa cười trộm.

“Tiểu Chiêu, anh biết, ngày xưa em chịu nhiều ấm ức vì anh. Nhưng suốt bao năm qua anh chưa từng quên em. Hôm đó gặp em ở nhà họ Giang, ánh mắt em nhìn anh vẫn nồng nàn như xưa…”

“Ồ.” Mẹ tôi chẳng biểu lộ gì.

Hứa Dục ngập ngừng, thăm dò hỏi:

“Em… có thể cho anh một cơ hội nữa không? Mình làm lại từ đầu nhé?”

Tôi ngừng đũa, trừng mắt không tin nổi — chú này coi tôi là không khí chắc? Trước mặt tôi mà định đổi bố à?

Mẹ tôi lạnh lùng cười:

“Hứa Dục, đầu anh gắn nhầm với mông à?”

Hứa Dục mím môi:

“Tiểu Chiêu, năm xưa mình chia tay cũng chỉ vì một chuyện nhỏ là cái khăn quàng cổ. Anh nhận sai, lúc đó anh quá vô tâm, nhưng giờ anh biết lỗi rồi. Anh thề, sau này sẽ trân trọng em… cho anh một cơ hội nữa được không?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)