Chương 8 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại Đầy Dối Trá
10
Tôi chưa từng thấy Phó Hàn mất kiểm soát đến vậy.
Ánh mắt đỏ ngầu như phát điên, nhưng vẫn cố chắn tôi sau lưng, không cho ai đến gần.
Lúc cứu viện đến nơi, mấy tên kia đã nằm la liệt dưới đất, còn tôi thì ngồi tựa vào một góc, Phó Hàn dang tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Tôi kiệt sức nên ngất đi.
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên tôi thấy là Phó Hàn ngồi ngẩn người bên cạnh giường bệnh, phần thân trên quấn đầy băng gạc.
Thấy tôi mở mắt, anh ta suýt bật khóc:
“Vợ ơi em tỉnh rồi! Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới!”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo tôi không bị thương gì nặng, chỉ là kiệt sức.
Phó Hàn thì không may mắn như vậy, anh ta bị thương khá nghiêm trọng, còn gãy xương nữa.
Tôi vừa lo vừa tức:
“Anh bị vậy thì nằm nghỉ đi, canh em làm gì?”
Phó Hàn bướng bỉnh nhìn tôi:
“Không được, anh phải nhìn thấy em mới yên tâm.”
Giọng anh ta run rẩy, mang theo nỗi sợ sau tai nạn:
“Vợ à, anh không dám tưởng tượng nếu hôm nay anh không kịp đến thì sẽ ra sao.”
“Xin lỗi em, tất cả là lỗi của anh.”
Thì ra dạo gần đây Phó Hàn bận là vì đang lo một dự án lớn, đám người đó cũng tham gia cạnh tranh.
Cuối cùng Phó Hàn thắng thầu.
Đáng lẽ đây chỉ là chuyện làm ăn bình thường, nhưng bên kia vì quản lý kém nên đã dốc hết vốn liếng vào dự án. Sau khi thất bại, công ty họ phá sản, nợ nần chồng chất, đám người đó thành kẻ liều mạng.
Sau này bọn họ nghe nói tôi từng có liên lạc với Vệ Từ, nên bắt cóc cậu ấy, dùng điện thoại của cậu ta nhắn tin dụ tôi đến.
Tính toán bắt tôi để uy hiếp Phó Hàn đòi tiền.
Chỉ tiếc là… đời họ sau này sẽ gắn với song sắt nhà tù rồi.
Nghĩ đến đây, tôi hỏi:
“Vệ Từ đâu rồi?”
Hình ảnh cuối cùng trong đầu tôi là cậu ấy cũng bị đánh.
Giọng Phó Hàn hơi chua:
“Em còn lo cho nó nữa à?”
“Yên tâm, nó không sao. Chuyện này là do chúng ta làm liên lụy cậu ta, anh sẽ không bỏ mặc.”
“Anh cũng biết cậu ta có ý gì với em, nhưng anh không chấp trẻ con.”
“Dù sao em đã nói là chỉ thích một mình anh.”
Tôi quýnh lên, vội phản bác:
“Nói gì mà ý gì với ý tứ, đừng nói bậy. Giữa em với cậu ấy không có gì hết.”
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng người.
Vệ Từ đứng ở đó, ngượng ngùng nói:
“Chị ơi… em thấy cửa không đóng nên chỉ muốn ghé vào thăm chị một chút.”
Chậc, đúng là không nên nói xấu sau lưng ai bao giờ.
Cậu ấy trông y như vừa được nhặt ra từ bãi rác, người rũ rượi, vừa mở miệng đã là:
“Xin lỗi chị…”
Cậu ta cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Chị ơi, xin lỗi, tất cả là lỗi của em, khiến chị bị thương thế này…”
“Nếu em chạy nhanh hơn một chút thì đã không bị bắt rồi…”
“Xin lỗi chị, chị đã giúp em nhiều như vậy, còn vì em mà gặp nạn…”
Cậu ta gần như sắp khóc đến nơi, tôi muốn an ủi mà không biết phải nói gì, đành lúng túng đáp:
“Đừng như vậy, chuyện này không phải lỗi của em.”
Phó Hàn đột nhiên mở miệng cắt lời:
“Này, đủ rồi đấy.”
“Đừng tự tâng bốc mình nữa. Vợ tôi bị thương chẳng liên quan gì đến cậu hết. Cậu chỉ là bị vạ lây thôi, đổi là ai khác vợ tôi cũng sẽ đi.”
“Đừng khóc nữa, đến mức bắt vợ tôi phải dỗ cậu rồi đấy.”
Vệ Từ sững người, tôi nhân cơ hội nói rõ ràng:
“Vệ Từ, em không cần tự trách nữa đâu, thật sự.”
“Còn nữa, số tiền trước kia chị đưa em thật sự không đáng gì đâu. Nói thật là mỗi năm chị quyên góp còn nhiều hơn thế rất nhiều, nên em không cần coi chị là ân nhân cứu mạng.”
“Em chỉ cần sống cho tốt cuộc đời của mình, đó đã là cách trả ơn lớn nhất rồi, hiểu không?”
Chưa ngồi được bao lâu, Phó Hàn nhận một cuộc điện thoại, nói là có việc gấp phải đi.
Nhìn anh ấy còn đang bị thương mà vẫn cố gắng, tôi không đành lòng, dặn dò Vệ Từ về nghỉ ngơi cho khỏe.
Khó khăn lắm mới tiễn được Vệ Từ về, thì Phó Hàn đột nhiên ngã lên người tôi.
11
Sức nặng bất ngờ khiến tôi không kịp phản ứng. Tôi định gọi bác sĩ, nhưng lại thấy Phó Hàn tự nghiêng đầu sang một bên, thì thào:
“Đừng đè đau vợ.”
…Hở? Nghe câu đó chẳng giống người đang nguy cấp tí nào.
Tôi đập một phát vào đầu anh ta: “Gì đấy? Anh định nằm ăn vạ à?”
Phó Hàn rầm rì đáp:
“Anh phát hiện em rất dễ mềm lòng với kiểu ‘yếu đuối’ này. Đây gọi là lấy chiêu của địch trị địch.”
“Dậy ngay, anh không thấy mất mặt à?”
Phó Hàn bám dính lấy tôi:
“Không dậy. Nhất quyết không dậy. A, vết thương của anh đau quá…”
Tôi chẳng biết nói thật hay đùa, nhưng vẫn lo:
“Đừng đùa nữa, đau ở đâu? Mau ngồi dậy để em xem, à không, gọi bác sĩ!”
Tôi vươn tay định bấm chuông gọi y tá, nhưng lại bị Phó Hàn nắm lấy cổ tay, rồi anh ta cúi đầu hôn nhẹ lên giữa lông mày tôi:
“Không cần bác sĩ, em hôn một cái là khỏi.”
Đồ lừa đảo! Rõ ràng không chỉ hôn một cái!
Tôi gần như không thở nổi, lúc anh ta chịu buông ra, còn thở hổn hển mà nói:
“Vợ à, tự nhiên anh nhớ ra một chuyện.”
“…Chuyện gì?”
“Dù sao cũng bị thương rồi, tiện thể nghỉ việc luôn. Mình đi tuần trăng mật đi.”
Nói đến mới nhớ, hồi đó kết hôn xong mỗi người sống một kiểu, chẳng khác nào người dưng, đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện hưởng tuần trăng mật.
“Được đấy, đi đâu?”
Tôi bắt đầu suy nghĩ xem nên chọn nơi nào thì Phó Hàn đã hôn tôi thêm cái nữa:
“Đi đâu cũng được, anh theo em.”
“Mình sẽ bù lại trọn vẹn một năm đã bỏ lỡ.”
【Hết】