Chương 6 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Vừa nói, anh vừa nhận lại xấp tài liệu như cục gạch từ tay tôi, lật vài trang, rồi rút ra một tập nhỏ đưa tôi.
“Đây là điều tra ba năm qua về hành tung và các mối quan hệ của tôi với cô ấy. Cô ấy chỉ là bạn học cũ.”
Tôi đón lấy một cách ngơ ngác: “Nhưng cô ta hôm nay còn hẹn tôi gặp mặt…”
“Là cô ta tự ý.
Tôi từng nói rõ với cô ta chuyện tôi chỉ dùng cô ta để che mắt.
Ban đầu cô ấy cũng đồng ý. Nhưng gần đây doanh nghiệp nhà cô ta làm ăn sa sút, nhìn thấy cuộc hôn nhân thương mại giữa tôi với em giúp ích lớn cho Nguyễn thị nên nảy sinh lòng tham.”
Giọng Phó Thừa Thâm nói nhanh, sau đó anh dừng lại, bổ sung thêm:
“Nhưng… tôi thực sự không ngờ em lại nói là có chút thích tôi.”
Tôi đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề:
“Vậy… cái hôm sau khi đăng ký kết hôn, anh không phải đã bảo tôi đừng động lòng sao…”
Phó Thừa Thâm quay mặt đi, hơi lúng túng:
“Hôm đó em mặc cái váy ngủ màu rượu vang ấy… rất gợi cảm, rất đẹp… mà còn… rất thơm nữa.”
“Hả?”
“Tôi tưởng em cố tình ăn mặc như vậy để quyến rũ tôi.”
Tôi nhìn Phó Thừa Thâm, thấy vành tai dưới mái tóc lòa xòa của anh đang đỏ rực.
Không biết nói gì luôn.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu liếc tôi một cái:
“Nhưng sau này thời gian trôi qua tôi mới biết… hoá ra em chỉ thấy cái váy ngủ cũ đó mặc lên thì thoải mái thôi, là tôi tự mình đa tình.”
Tôi thực sự không nhịn được mà trợn trắng mắt:
“Thế lúc tôi gọi điện cho Lâm Uyển, sao anh lại tức giận như thế?”
“Ban đầu cô ấy nói với tôi là em gọi điện để cảnh cáo cô ấy. Tôi… tôi thật sự đã vui, còn tưởng em cũng quan tâm đến tôi…”
Phó Thừa Thâm ấm ức nói, “Nhưng rồi về nhà tôi hỏi em, em lại mở đoạn ghi âm cho tôi nghe.”
Anh vừa nói vừa quay đầu nhìn tôi. Nhắc tới đoạn ghi âm, mắt anh như đỏ lên, trông ủ rũ,
yếu đuối, hoàn toàn khác với hình tượng tổng tài mạnh mẽ, lạnh lùng thường ngày.
Phải nói là khác đến mức… chẳng liên quan gì luôn.
Nhìn cảnh đó tự dưng tôi lại có cảm giác tội lỗi xen lẫn… một chút cơn thú tính trỗi dậy.
Nghĩ lại chuyện hôm đó, hình như đúng là sau khi tôi bật đoạn ghi âm thì anh mới nổi giận.
Thì ra, anh không tức vì tôi “cảnh cáo” Lâm Uyển, mà là tức vì tôi không để tâm tới anh, còn mang anh đi “gả” cho người khác.
Vậy là… Phó tổng cũng có tình cảm với tôi à?
Tôi nhướng mày.
Phó Thừa Thâm dè dặt nhìn tôi, chậm rãi lại gần, dang tay ôm tôi vào lòng.
“Nguyễn Vi, anh cũng thích em.”
“Anh xin lỗi vì sự kiêu ngạo và tự cao của mình trước đây. Em có thể tha thứ cho anh không?”
Đầu óc tôi vẫn còn chút hỗn loạn, nhưng vòng tay có mùi đàn hương của anh lại khiến tôi ngây ngất, đến mức không kịp phản ứng.
Phó Thừa Thâm tưởng tôi im lặng là từ chối, liền vội vàng buông tay ra.
Anh tiếp tục lục đống tài liệu trong tay, giọng vội vàng:
“Đây là tất cả thông tin về anh trong 27 năm qua từ lịch sử tình cảm đến kết quả khám sức khoẻ.
Anh chưa từng có quan hệ yêu đương, không đi tiệc đêm, không thói quen xấu, sức khoẻ tốt, không có tiền sử bệnh di truyền trong gia đình.”
“Đây là danh sách tất cả tài sản dưới tên anh, gồm bất động sản và các khoản đầu tư.
Đây là mật khẩu mở khóa toàn bộ thiết bị điện tử của anh, cả mã thanh toán nữa, tất cả đều đưa em.”
Phó Thừa Thâm thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa lôi từng xấp giấy tờ đưa cho tôi.
“Anh cao 1m87, nặng 136 cân, ngoại hình cũng được, có 8 múi cơ bụng, còn cái kia là 21cm…”
Tôi trợn tròn mắt, mặt biến sắc:
“Khoan khoan! Anh đang nói cái gì ghê gớm vậy hả?!”
Hình như Phó Thừa Thâm cũng hơi ngại, giơ tay vò rối mái tóc được vuốt kỹ:
“Anh chỉ muốn em hiểu rõ anh hơn một chút, để em thấy yên tâm.”
Anh nắm lấy vai tôi:
“Nguyễn Vi, anh thật sự rất thích em.
Cuộc hôn nhân của chúng ta tuy bắt đầu vì lợi ích, nhưng từ giờ trở đi, anh muốn làm một người chồng thực sự.
Cùng em san sẻ, đồng hành đến cuối đời.
Em có sẵn sàng cho anh cơ hội này không?”
Phó Thừa Thâm quả thật rất đẹp trai.
Đôi mắt đào hoa ánh lên tia sáng, tha thiết nhìn tôi.
Ai mà chịu nổi cơ chứ!
Ngay trước khi tôi bị sắc đẹp làm mờ lý trí, tôi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng nhất.
Tôi bình tĩnh hỏi:
“Vậy thời gian qua sao anh cứ buồn bã ra ban công hút thuốc?
Còn huỷ cả khoản đầu tư cuối cùng vào Nguyễn thị, tôi mới tưởng anh thất tình đấy.”
Phó Thừa Thâm bật cười, đưa tay kéo tôi vào lòng, có chút bá đạo mà cũng có chút trẻ con:
“Anh hút thuốc ngoài ban công vì phát hiện mình thích em.
Nhưng thời hạn ba năm sắp đến, muốn giữ em lại mà không biết làm sao.”
Anh thở dài: “Nguyễn Vi, em thật sự không hề thể hiện chút gì là thích anh cả.
Anh tưởng mình hết cơ hội rồi.”
“Còn chuyện huỷ khoản đầu tư trước đó…”
Phó Thừa Thâm khựng lại, giọng nhỏ hơn:
“Là vì anh không cảm nhận được tình cảm nào của em ngoài hợp tác gia tộc.
Ba năm qua em chưa bao giờ đòi quà, cũng chưa từng yêu cầu anh cùng em kỷ niệm ngày đặc biệt nào.”
“Anh nghĩ, với em, giá trị lớn nhất của anh… chỉ là giúp được cho Nguyễn thị.”
“Cho nên anh huỷ khoản đầu tư cũ, rồi tăng thêm tiền và chuyển lại.”
“Anh nghĩ… anh chỉ còn mỗi lợi thế đó để giữ em lại.”
Phó Thừa Thâm rúc mặt vào cổ tôi:
“Vậy thì cứ làm nhiều hơn một chút, biết đâu em sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của anh, quên đi những điều không hay.”