Chương 1 - Cuộc Hôn Nhân Thương Mại
Chồng tôi – người đã kết hôn với tôi ba năm – dường như đang thất tình.
Đêm nào trước khi ngủ, anh cũng ra ban công phòng khách hút thuốc, hứng gió lạnh, trông thê lương lắm, kiểu dáng vẻ si tình ấy.
Lần thứ bảy bắt gặp anh đứng ban công như thế, tàn thuốc rơi vãi đầy sàn, làm bẩn cả nền nhà trắng tinh.
Tôi thực sự hết chịu nổi nữa, liền gọi điện cho chị ba.
“Đừng giận dỗi nữa, về nhà đi, nhà này mà thiếu chị thì tan nát thật đấy.”
1
Đầu dây bên kia, Lâm Uyển không nói gì.
Bị tôi giục mãi mới chịu lên tiếng.
“Cô là Nguyễn Vi à?”
“Là tôi.”
“Sao cô lại có số của tôi?”
“Chuyện đó không quan trọng.” Tôi nhìn cô lao công đang cắm cúi lau sàn nhà, dịu giọng nói tiếp:
“Chồng tôi dạo này trông đau khổ lắm, nhìn ra được là anh ấy rất yêu chị. Hai người đừng cãi nhau nữa, có phải chuyện gì to tát đâu.”
Đối phương lại im lặng một lúc khá kỳ quặc.
“Cô có bị điên không đấy?” Giọng Lâm Uyển sắc bén.
“Tôi là người thứ ba chen vào hôn nhân cô, mà cô còn khuyên tôi quay lại với chồng cô? Cô rốt cuộc muốn gì?”
Tôi chỉ đành bất lực thở dài.
“Thì sao chứ?”
“Hả?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Phó Thừa Thâm chưa nói với chị à? Tôi và anh ấy là kết hôn vì lợi ích, ngay từ đầu đã không có tình cảm.”
Tôi không nói dối.
Cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Thừa Thâm vốn là một vụ hợp tác thương mại.
Ngay ngày đầu đi đăng ký kết hôn, anh ấy đã cảnh cáo tôi đừng có nảy sinh tình cảm gì. Anh ấy đã có người trong lòng rồi.
Bao dưỡng luôn. Tôi cũng biết điều.
Tôi nghiêm túc nói:
“Cô Lâm tôi không rõ hai người cãi nhau vì chuyện gì, nhưng kể từ khi chia tay cô, tối nào chồng tôi cũng ra ban công hút thuốc giữa trời lạnh, nhìn tội nghiệp lắm. Hai người yêu nhau như vậy, thì mấy chuyện nhỏ nhặt cứ bỏ qua đi.”
Sau một hồi im lặng, Lâm Uyển cười khẩy:
“Cô có biết vì sao chúng tôi chia tay không?”
Tôi ngơ ngác:
“Vì sao vậy? Nếu tiện, cô có thể nói tôi nghe, biết đâu tôi giúp được hai người.”
“Tôi bảo anh ấy ly hôn với cô, anh ấy không đồng ý.”
Lâm Uyển nói từng chữ một.
“Cô giỏi vậy, thì ly hôn đi. Tôi và anh ấy sẽ quay lại như xưa.”
Hả???
Tôi sốc nặng:
“Không được!”
Tôi lập tức cúp máy.
Cái người này! Hẹn hò với chồng tôi thì thôi đi, sao còn xúi tôi ly hôn nữa chứ!
2
Tôi và Phó Thừa Thâm đúng là kết hôn vì lợi ích, tôi không lừa Lâm Uyển.
Ba năm trước, tập đoàn nhà tôi bắt đầu lấn sân sang mảng năng lượng mới.
Tập đoàn Phó thị lại là ông lớn trong lĩnh vực này, đang muốn mở rộng quy mô.
Hai bên gia đình lại là chiến hữu cùng đơn vị quân đội năm xưa, nên cuộc hôn nhân này diễn ra rất thuận lợi.
Ngay ngày đầu tiên kết hôn, Phó Thừa Thâm uống say bí tỉ.
Bảo mẫu phải dìu anh vào phòng ngủ chính.
Anh lờ đờ nhìn tôi trong bộ đồ ngủ ren đỏ rượu, hừ lạnh đầy khinh thường:
“Đừng tưởng mặc thế là quyến rũ được tôi. Trong lòng tôi chỉ có Uyển Uyển.”
Tôi: “…”
Tôi lặng nhìn bộ đồ ngủ mà mình đã mặc hai năm nay, trên trán từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Thấy tôi không nói gì, anh bực bội kéo lỏng cà vạt.
Vẫn mặc nguyên cái quần tây chưa thay, anh thẳng thừng ngồi phịch xuống giường.
“Nguyễn Vi, tôi cảnh cáo cô. Chúng ta chỉ là liên hôn thương mại. Tôi sẽ không bao giờ yêu cô! Đừng có mơ tưởng hão huyền!”