Chương 4 - Cuộc Hôn Nhân Thứ Sáu và Nhiệm Vụ Kết Thúc

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau đó tôi quay vào trong, ngồi trên sofa xem tivi giết thời gian.

Chưa được mấy phút, chuông cửa vang lên.

Tôi nghi ngờ bấm nút tạm dừng.

Giờ này mà có khách… bạn của Tạ Lẫm?

Vậy tôi còn ở đây, chẳng phải quá xấu hổ?

Nhưng nếu bây giờ chạy lên phòng lại, lại càng giống như có tật giật mình.

Quản gia dường như cũng không ngờ tới, giọng ông hiếm khi mất bình tĩnh: “Xin lỗi, ông chủ hiện không có ở nhà.”

Một giây sau.

Tôi biết vì sao ông ấy lúng túng rồi.

Giọng mềm mỏng của Ôn Linh vang lên từ cửa: “Không sao cả, hôm nay bọn tôi đến là để tạo bất ngờ. Có thể cho chúng tôi vào chờ trước được không?”

Giọng Phó Tùng cũng theo đó cất lên: “Làm phiền chú rồi, chú Trương.”

Quản gia vẫn chắn trước cửa, chưa chịu nhường: “…Xin các vị chờ chút, tôi cần xin phép ông chủ trước đã.”

“Bọn tôi đều là bạn anh ấy, có gì phải xin phép? Đã nói là bất ngờ rồi, chú xin phép thì còn gì là bất ngờ nữa?” – Ôn Nghi Nguyệt bực bội, “Chú không biết tôi thì cũng phải biết anh Phó chứ?”

Quản gia rõ ràng rất khó xử.

Xem ra Ôn Linh với Phó Tùng vẫn chưa từ bỏ ý định gán ghép Ôn Nghi Nguyệt với Tạ Lẫm.

Tình thế đang giằng co, tôi tính lặng lẽ chuồn đi.

Đúng lúc đó.

Ôn Nghi Nguyệt nổi cáu: “Đúng là nói chuyện với chú chẳng được tích sự gì!”

Một giây sau, cửa lớn bị đẩy mạnh.

Giữa buổi trưa, ánh sáng bên ngoài tràn vào.

… Và ba cái bóng người ngoài cửa cũng hiện ra rõ mồn một.

Vượt ngoài dự đoán của tôi, người phản ứng đầu tiên không phải hai chị em nhà họ Ôn, mà lại là Phó Tùng.

“Sao em lại ở đây?” – Anh ta sải bước đi tới, chân mày nhíu chặt, giọng cũng lạnh đi vài phần.

Đúng là càng không muốn gặp ai thì lại càng đụng phải người đó.

Tôi cúi mắt, không trả lời.

Dù nói gì bây giờ cũng chẳng thích hợp.

Ôn Nghi Nguyệt phản ứng lại ngay, gần như nhảy dựng lên: “Em vì muốn quay lại với anh Phó nên bám theo tới tận đây à? Còn biết xấu hổ không vậy?”

Nghe đến đây, ánh mắt Phó Tùng tối lại. Anh ta nhìn tôi một lúc, rồi khẽ thở dài: “Đừng làm loạn nữa, Dư Khâm. Anh gọi người đến đón em về, tiện thể đưa cả Tri Việt về luôn.”

Tôi nghẹn lời, thẳng thắn từ chối: “Không cần. Anh không có tư cách quản tôi.”

“Cô…” – Ôn Nghi Nguyệt tức đến nghiến răng, định nói tiếp thì bị Ôn Linh bước tới cản lại.

Cô ta nhìn tôi, giọng vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng: “Cô Dư, hà tất phải làm vậy? Cô và A Tùng đã ly hôn, anh ấy cũng đã cho cô một khoản trợ cấp hậu hĩnh. Không cần phải làm mọi chuyện mất mặt thế này. Chia tay êm đẹp chẳng phải tốt hơn sao?”

Vừa dứt lời, Ôn Nghi Nguyệt lập tức phụ họa: “Chị à, chị lúc nào cũng quá tử tế… Chị nói với loại người này làm gì.”

Tôi vừa định lên tiếng thì tiếng bước chân càng lúc càng gần cắt ngang bầu không khí.

“Thưa ông.” – Quản gia khẽ nhắc một câu.

Mọi ánh mắt đều quay về phía cửa.

Tạ Lẫm đứng dựa vào khung cửa, lười nhác nhưng ánh mắt lại sắc lạnh quét qua cả phòng:

“Ồ, náo nhiệt ghê.”

Phó Tùng lạnh nhạt: “Dư Khâm quấy rầy cậu rồi, xin lỗi.”

Tôi mở miệng.

Hơi không tin nổi.

Anh ta lại thay tôi xin lỗi?

Ôn Nghi Nguyệt bĩu môi, tỏ ra trách móc: “Anh Tạ, sao anh lại cho cô ta vào nhà…”

Tạ Lẫm cười khẽ, vòng qua bọn họ, đi thẳng tới trước mặt tôi.

Anh nheo mắt, hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Ba người tự biên tự diễn.” – Tôi mặt không biểu cảm – “Bệnh cũng nặng lắm rồi, chắc đến lúc nhập viện tâm thần, cả viện phải tăng cường an ninh.”

“Cô nói cái gì?” – Ôn Nghi Nguyệt tức đến đỏ cả mặt.

Tạ Lẫm lại bật cười.

Anh đưa tay, vén sợi tóc lòa xòa trước trán tôi ra sau tai: “Chưa ăn trưa đúng không? Tôi đưa cô đi ăn?”

Chưa kịp để tôi phản ứng, giọng Phó Tùng đã lạnh xuống: “Tạ Lẫm, cậu có ý gì đây?”

Tuy tôi cũng không biết Tạ Lẫm có ý gì.

Nhưng dù gì còn hơn bị Phó Tùng làm nhục trước mặt người khác.

“Được chứ, tôi đang muốn ăn ở một quán nọ.” – Tôi mỉm cười với Tạ Lẫm.

Đầu ngón tay bên tai tôi khựng lại.

Một giây sau.

m thanh cơ giới lạnh lùng vang lên:

【Độ hảo cảm của mục tiêu tán tỉnh Tạ Lẫm +1, hiện tại là 100 điểm, đã đạt mức tối đa.】

6

Tôi đứng chết trân tại chỗ, như thể có thứ gì đó vừa nổ tung trong đầu.

Ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đào hoa long lanh của Tạ Lẫm không rõ cảm xúc, nhưng khi chạm vào ánh nhìn của tôi, lần đầu tiên… anh ta lại quay đi.

“Được.” – giọng anh ta khàn khàn.

Tôi lập tức gọi hệ thống trong lòng:

【Vãi thật hệ thống ơi, cái quái gì vậy? Tôi nghe nhầm à?!】

Hệ thống:

【…Xin lỗi ký chủ, có vẻ xuất hiện chút lỗi hệ thống. Tôi đang xin kiểm tra lại.】

Tôi:

【Ồ… được thôi.】

Suýt nữa dọa chết tôi. Thì ra là lỗi hệ thống.

“Anh Tạ, anh đang đùa phải không?” – thấy sắc mặt Phó Tùng rất khó coi, Ôn Linh cố nặn ra một nụ cười:

“Dù sao cô Dư cũng là vợ cũ của A Tùng mà.”

“Vả lại,” – cô ta như vô tình nhắc đến –

“Anh Tạ, tối qua chẳng phải anh còn gặp một cô gái khác sao?”

Nói xong, cả cô ta và Ôn Nghi Nguyệt đều len lén quan sát nét mặt tôi.

Cứ như đang chờ tôi biểu hiện vẻ thất vọng vậy.

Tôi: “…”

Phó Tùng ấn ấn trán, giọng mệt mỏi:

“Dư Khâm, về đi. Tri Việt rất nhớ em.”

“Tôi đâu có nhớ nó.” – tôi lạnh nhạt đáp.

Phó Tùng hé môi, còn định nói gì đó, thì bị Tạ Lẫm cắt ngang:

“Rõ ràng cô ấy không muốn nói chuyện với anh. Quấy rầy vợ cũ không phải phong cách của anh đấy chứ?”

Mặt Phó Tùng tối sầm lại, Ôn Linh thở dài, khoác tay anh ta:

“A Tùng, thôi thì chúng ta về trước nhé?”

Phó Tùng theo bản năng rút tay ra.

Không khí đông cứng lại trong chớp mắt.

Ôn Nghi Nguyệt trừng lớn mắt:

“Phó…”

Phó Tùng vươn tay về phía tôi, bình tĩnh nói:

“Anh đưa em về.”

Chưa kịp để tôi phản ứng, Tạ Lẫm đã mất kiên nhẫn, liếc mắt ra hiệu cho quản gia.

Một phút sau, mấy vệ sĩ xuất hiện, đối diện với nhóm Phó Tùng:

“Làm phiền các vị rời khỏi.”

Ôn Nghi Nguyệt không thể tin nổi, chỉ thẳng vào tôi:

“Anh Tạ, anh vì cô ta mà đuổi bọn em?”

Phó Tùng mặt không đổi sắc, không thèm nhìn Tạ Lẫm, mà quay sang tôi:

“Dư Khâm, đừng nói với anh là… em thích cậu ta thật rồi nhé?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)