Chương 12 - Cuộc Hôn Nhân Thay Thế
12
Ta sững lại. Vệ gia?! Đó là gia tộc quyền thế nổi tiếng đối đầu ngầm với Thẩm Dực trong triều.
“Vệ Lương bảo ngươi làm gì?” Thẩm Dực bỗng cất tiếng, âm thanh trầm lạnh như băng phủ, khiến cả căn phòng như đặc quánh lại.
Gã nuốt khan, rồi lắp bắp:
“Hắn… hắn muốn bản danh sách ‘Kim Phong’… nói trong thư phòng có…”
Câu nói dở dang đã bị một tiếng “phập” cắt ngang. Một mũi tên đen từ ngoài cửa lao vút vào, xuyên thẳng cổ họng gã đàn ông.
Máu phun thành tia. Hắn trợn mắt, ngã gục xuống, không kịp thốt thêm một chữ.
Ta giật mình, quay phắt ra cửa. Chỉ kịp thấy bóng đen vụt biến vào màn đêm, mất hút.
Trong căn phòng, mùi máu tươi lập tức nồng lên.
Thẩm Dực siết chặt nắm tay, ánh mắt u tối sâu thẳm. Hắn khẽ liếc sang ta, trầm giọng:
“Phu nhân… từ giờ, đừng rời viện nửa bước.”
Ta cảm giác rõ, lần này… ta đã bị cuốn vào một cơn sóng ngầm còn nguy hiểm hơn gấp bội.
Ta khựng lại trước lời Thẩm Dực, muốn hỏi “Kim Phong” là gì, nhưng ánh mắt hắn lúc ấy quá sâu, quá lạnh, như thể đã đóng kín mọi cánh cửa.
Từ sau đêm ấy, Thẩm Dực càng bận rộn, nhưng canh phòng trong phủ được siết chặt đến nghẹt thở. Chu mụ mụ ngày ngày báo cho ta biết, phủ đã bí mật điều tra, truy lùng tàn dư của Vệ gia trong kinh. Ta vẫn bị giữ trong viện, nhưng lạ thay, mỗi ngày đều có người mang sách, điểm tâm, cả vài món nhỏ tinh xảo mà ta từng thoáng thích qua… Hắn chưa bao giờ nhắc đến, nhưng ta biết, đó là hắn để ý.
Một tháng sau, tin truyền về: Vệ Lương bị định tội mưu phản, cả gia tộc bị xét nhà, tịch biên, những kẻ liên quan đều bị xử trí. Danh sách “Kim Phong” được thu hồi nguyên vẹn. Thẩm Dực lập đại công, địa vị vững như bàn thạch.
Hôm ấy, khi ta đang ngồi dưới hiên ngắm ngọc lan nở trắng, một bóng dáng cao lớn bước vào.
Hắn mặc thường phục, dung nhan vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu hơn, như gió xuân đã gỡ bớt băng trên mặt hồ.
“Xong cả rồi,” hắn nói ngắn gọn, như trút xuống ngàn cân gánh nặng.
Ta khẽ “ừ” một tiếng, không hỏi thêm. Có những chuyện, không cần nói ra, ta cũng hiểu.
Hắn bước lại gần, dừng trước mặt ta, cúi xuống nhìn thẳng:
“Ngày đó, nếu không có ngươi phát hiện ánh nến… e ta đã mất nhiều hơn một bản danh sách.”
Tim ta chấn động, nhưng hắn không cho ta lên tiếng, chỉ tiếp:
“Ta từng nghĩ, phu thê chỉ là danh nghĩa. Nhưng ngươi… đã cho ta biết, có những người… đáng để ta đặt vào bên cạnh.”
Một làn gió nhẹ thoảng qua hương ngọc lan quyện cùng giọng trầm khẽ của hắn, khiến ta ngẩn ngơ.
Rồi hắn đưa tay ra, bàn tay gân guốc mà ấm áp ấy, từng nắm lấy ta trước mặt cả Hà gia, từng che chở ta trong giông bão, giờ lại lặng lẽ mở ra trước mặt.
“Chiêu nhi, từ nay, ta không muốn nghe ai gọi ngươi là ‘kẻ thay gả’ nữa. Ngươi là Thẩm phu nhân — là người của ta.”
Lồng ngực ta chợt nóng rực. Bao ấm ức, lạnh lẽo, đề phòng tích tụ bấy lâu, trong khoảnh khắc ấy đều như tan đi.
Ta đặt tay mình vào tay hắn. Bàn tay to lớn lập tức khép lại, bao trọn lấy ta, như một lời hứa không cần ngôn từ.
Ngoài kia, ngọc lan rung rinh, những cánh hoa trắng muốt lặng lẽ rơi xuống, tựa như chúc phúc cho một khởi đầu mới.
Lần đầu tiên, ta mỉm cười, thật lòng, không còn chút đề phòng.
“Được.”
Chỉ một chữ, nhưng là cả một đời.